ĐÓI - Trang 204

- Ðể lấy bánh, - tôi nhắc lại. - Hôm nay tôi tới lấy bánh. Lúc đầu tôi chỉ lấy
một ít thôi. Lấy cả một lúc không hết.

- Ông đến đây lấy bánh?

- Vâng, đúng thế! - Tôi vừa nói vừa cười to, như thể đáng lẽ ngay từ đầu bà
ta phải hiểu ra điều đó.

Tôi đưa tay lấy một chiếc bánh rán to như bánh mì và bắt đầu ăn.

Thấy thế, bà kia nhảy chồm ra định cướp lại chiếc bánh, muốn tỏ cho tôi
thấy rằng bà ta không cần biết gì đến việc hôm nay tôi đến đây, và nhất là
với ý định lấy bánh của bà ta.

- Bà không đồng ý ư? - Tôi hỏi. - Thật bà không đồng ý ư? Thế thì buồn
cười thật đấy! Không lẽ xưa nay từng có người cho bà một đống tiền mà
không đòi lại cái gì? Không à? Bà thấy chưa? Mà bà thì biết đâu lại chẳng
nghĩ rằng đó là tiền ăn cắp nên tôi mới cho bà một cách dễ dàng như vậy!
Không? Bà không nghĩ? Thế thì tốt. Bà xem tôi là người tử tế như thế là rất
tốt. Ha, ha! Ðúng bà là một người tốt thật!

- Nhưng sao ông lại đưa số tiền ấy cho tôi? - Bà ta kêu to phẫn nộ.

Tôi giải thích vì sao tôi đưa tiền cho bà ta, giải thích một cách bình tĩnh và
có sức thuyết phục: rằng tôi vẫn có cái thói quen ấy, rằng tôi rất tin người...
Rằng nếu ai đấy chìa cho tôi một tấm kì phiếu hay một tờ giấy biên nhận,
bao giờ tôi cũng lắc đầu nói: "Thôi, thôi, không cần". Thề có Chúa làm
chứng, tôi là người thế đấy.

Nhưng bà bán hàng không chịu hiểu tôi.

Tôi bèn quay sang giải thích theo cách khác. Tôi nói một cách nghiêm túc,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.