ĐÓI - Trang 206

chính mình.

Những chiếc bánh rán ngon lành thi nhau biến mất. n bao nhiêu vẫn thấy
thèm. Quả là tôi bị đói ghê gớm. Ôi, lạy Chúa, sao tôi ăn mãi không sao?
Ðang cơn háu ăn ghê gớm, suýt nữa tôi ăn nốt chiếc bánh cuối cùng mà
ngay từ đầu tôi quyết định để dành cho cậu bé ở phố Vogmansgaten, cái cậu
bị lão râu hung từ tầng hai nhổ nước bọt xuống đầu. Thỉnh thoảng tôi lại
nhớ đến nó. Tôi không sao quên được khuôn mặt nó khi nó nhảy chồm dậy,
ngước nhìn lên, khóc và nguyền rủa. Khi bị nhổ nước bọt vào đầu, nó quay
sang nhìn cửa sổ phòng tôi, xem tôi có cười không. Tội nghiệp. Không hiểu
tôi có tìm thấy nó không. Tôi vội vàng đi tới Vogmansgaten, ngang qua chỗ
trước đấy tôi xé vở kịch, bây giờ vẫn còn các mẩu giấy vụn. Tôi cố tình né
tránh người cảnh sát cách đây không lâu đã phải ngạc nhiên vì cách cư xử
của tôi. Cuối cùng, tôi đến bên cánh cửa nơi buổi sáng đứa bé ngồi chơi.

Không thấy nó đâu. Cả phố hầu như vắng tanh. Ðã nhập nhoạng tối mà tôi
vẫn không tìm được thằng bé. Chắc nó ở trong nhà. Tôi cẩn thận đặt chiếc
bánh xuống bậc cửa, gõ mạnh vào cửa rồi bỏ chạy. "Tất nhiên nó sẽ nhìn
thấy chiếc bánh, - tôi nghĩ. - Mở cửa ra, nó sẽ thấy ngay!" Rồi vui mừng
với ý nghĩ rằng thằng bé có bánh ăn, nước mắt tôi chảy ra, giàn giụa trên
má.

Tôi ra cảng.

Bây giờ không đói nữa, nhưng vị ngọt của bánh rán làm tôi buồn nôn.
Trong đầu tôi lại lởn vởn đủ các ý nghĩ kì quái nhất: hay mình thử cắt các
dây đang buộc những con tàu kia vào bờ xem sao? Sẽ thế nào nếu mình kêu
to: "Cháy! Cháy!". Tôi đi tiếp theo bờ cảng, tìm thấy một chiếc hòm, ngồi
xuống bắt chéo hai tay trước ngực và cảm thấy đầu óc mỗi lúc một lẫn lộn.
Tôi ngồi yên, không dám động đậy vì sợ ngã xuống biển.

Ðưa mắt nhìn con tàu "Kôpegôrô" mang cờ nước Nga, tôi thấy có người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.