ĐÓI - Trang 30

đây. Tôi đoán qua giọng nói. Ðơn giản thôi, chả là vì tôi có đôi tai rất thính.
Ðêm đêm, khi mọi người đi ngủ, tôi nghe được cả tiếng người thở ở phòng
bên... à, tôi muốn hỏi ông điều này: ông sống ở đâu?

Lời nói dối lập tức hiện ngay trong đầu tôi. Tôi nói dối một cách vô ý thức,
không nhằm âm mưu nào cả.

- Ở quảng trường Thánh Ulaf, nhà số hai.

- Thật à? Ðâu chứ quảng trường Thánh Ulaf thì tôi biết rõ từng viên đá. ở
đấy có đài phun nước, mấy cột đèn, một cây to - tất cả tôi nhớ hết... Ông
nói nhà số mấy?

Bị giày vò bởi sự tò mò về tờ báo, tôi đứng dậy, quyết định sẽ chấm dứt câu
chuyện này ở đây. Bí mật của tờ báo nhất định phải được làm sáng tỏ.

- Một khi không đọc được, tại sao ông còn...

- Hình như ông nói ông sống ở nhà số hai? - Ông già hỏi tiếp, không thấy
sự hồi hộp của tôi. - Ngày xưa tôi biết hết tất cả những người sống ở đấy.
Thế chủ nhà của ông là ai?

Ðể khỏi phải dài dòng, tôi liền nói ngay cái tên đầu tiên mà tôi chợt nghĩ ra
lúc ấy.

- Happôlati.

- À, Happôlati! - Ông già nhắc lại một cách trôi chảy cái tên khó đọc ấy, rồi
gật đầu.

Tôi ngạc nhiên nhìn ông ta. Ông ta ngồi với vẻ mặt rất nghiêm túc và đang
trầm tư suy nghĩ điều gì. Tôi vừa phịa ra một cái tên ngu ngốc, lập tức có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.