ĐÓI - Trang 41

giấu nó trong một thời gian. Bỗng nhiên, tôi nảy ra ý nghĩ tới Sambơ, nhờ
người ta lấy giấy gói chiếc chăn của tôi lại. Lúc ấy nó sẽ là một cái gói khả
dĩ, tôi sẽ không phải xấu hổ vì nó. Tôi bước vào cửa hàng và trình bày ý
muốn của tôi với một trong những người bán hàng.

Anh ta đưa mắt nhìn chiếc chăn, rồi nhìn tôi. Tôi có cảm giác như anh ta
nhún vai khinh bỉ khi nhận chiếc chăn từ tay tôi. Ðiều này làm tôi tự ái.

- Cẩn thận! Cái anh này! - Tôi kêu lên. - Trong chiếc chăn này có hai lọ cổ
cực kì quý giá. Tôi sắp gửi tới Sairnơ!

Sự láu lỉnh của tôi lập tức mang lại kết quả mong muốn. Bây giờ anh chàng
bán hàng có bộ mặt của một người biết lỗi, như cầu xin tôi tha thứ vì đã
không nghĩ ra rằng đây là một chiếc gói quý giá như vậy. Khi gói xong, tôi
cảm ơn anh ta với vẻ quan trọng như thể tôi đã nhiều lần gửi tới Sairnơ
những chiếc gói tương tự. Anh chàng thậm chí còn tiễn tôi một quãng và
mở rộng cửa trước tôi.

Sau đó tôi đi ra chợ, hoà lẫn vào đám đông. Tôi cố đi gần những người bán
hoa trồng trong những chiếc chậu nhỏ. Những bông hồng to, đỏ rực và ẩm
ướt vì sương mù buổi sáng như trêu chọc tôi, khiến tôi nảy ra ý định muốn
nhổ một bông. Tôi hỏi giá, lợi dụng điều đó để tiến lại gần hơn. Nếu có
tiền, tôi sẽ mua một bông hồng mà không cần nghĩ ngợi gì. Ðể bù lại sự chi
phí lãng mạn ấy, tôi có thể tước bỏ một cái gì đấy trong các nhu cầu thiết
yếu cho bản thân.

Mười giờ, tôi đi đến toà soạn. Ông chủ bút chưa tới. Một người nào đó cầm
kéo đang lục lọi một đống báo cũ. Anh ta bảo tôi để bản thảo lại. Tôi cho
anh ta biết đây không phải là một bản thảo bình thường và tha thiết yêu cầu
anh ta đưa tận tay cho ông chủ bút, tôi sẽ trở lại sau để nghe ý kiến ông ấy.

- Ðược, - người cầm kéo nói, và lại chúi đầu vào đống báo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.