ĐÓI - Trang 70

giây để nghĩ ra cái tên xa lạ ấy, và lập tức nói ra ngay. Tôi nói dối khi
không hề có một lí do nào cần thiết.

- Anh làm nghề gì?

Thế là tôi rơi vào một tình cảnh không lối thoát.

Hừm. Lúc đầu tôi định nói tôi làm nghề gò thùng, nhưng không dám, vì cái
tên tôi vừa phịa ra không hợp chút nào với cái nghề ấy, thêm vào đó, tôi lại
còn đeo cặp kính trên mũi. Vì vậy tôi lấy hết sức trâng tráo, bước thêm một
bước về phía trước và nói một cách đắc thắng, dõng dạc:

- Tôi là nhà báo.

Người trực ban cảnh sát rùng mình, nhưng vẫn ghi tên tôi vào sổ, còn tôi
thì đứng một cách quan trọng trước anh ta, như thế tôi là một bộ trưởng gặp
hoàn cảnh éo le nhỡ không có chỗ ngủ qua đêm. Việc tôi chần chừ không
trả lời ngay cũng không làm anh kia nghi ngờ. Dù sao thì cũng là một
trường hợp hiếm có: một nhà báo mà đứng bên Tòa thị chính, không mái
nhà che mưa trên đầu!

- Thưa ông Tangen, ông làm việc ở tờ báo nào ạ?

- Tờ "Tin buổi sáng", - tôi đáp. - Rất tiếc là đêm nay tôi đi ra khỏi nhà...

- Thôi, ông không cần giải thích... - Anh ta ngắt lời tôi rồi mỉm cười: - Còn
trẻ, ai chả thế, đi ra khỏi nhà... Chúng tôi hiểu chứ. - Rồi anh ta đứng dậy,
lịch sự cúi chào tôi và nói với một nhân viên cảnh sát khác: - Dẫn ông đây
vào phòng dự trữ. Chúc ông ngủ ngon!

Cảm thấy da nổi gai vì sự trâng tráo của mình, tôi bóp chặt tay, cố tỏ ra
bình tĩnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.