ĐÓI - Trang 71

- Ðèn hơi chỉ sáng mười phút thôi, - người cảnh sát đứng ở cửa nhắc tôi.

- Sau đó thì tắt à?

- Vâng, sau đó thì tắt.

Tôi ngồi xuống giường và nghe tiếng khóa vặn trong ổ. Trong phòng đèn
sáng, khá ấm áp. Có mái nhà che đầu, tôi sung sướng lắng nghe tiếng mưa
rơi bên ngoài. Giá gì có được một căn phòng xinh xẻo thế này! Tôi chẳng
mong ước gì hơn thế! Tôi cảm thấy trong lòng thanh thản hơn rất nhiều.
Ngồi trên giường với chiếc mũ cầm tay, mắt nhìn ngọn đèn trên tường, tôi
thầm nhớ lại mọi chi tiết của cuộc đụng chạm đầu tiên này của tôi với cảnh
sát. Vâng, đây là lần đầu tôi dính đến họ, và tôi đã lừa họ một cách dễ dàng
sao! Nhà báo Tangen, được đấy chứ? Làm cho tờ "Tin buổi sáng"! Bằng cái
tờ "Tin buổi sáng" đó, tôi đã đánh đúng tim anh chàng trực ban kia!

"Thôi, ông không cần giải thích!" Giải thích cái gì? Mải vui vẻ bạn bè trong
quán cà phê, tôi quên ở nhà chìa khóa và chiếc ví với mấy nghìn curon!
"Hãy dẫn ông đây vào phòng dự trữ!"...

Nhưng kia, chiếc đèn hơi đã tắt, tắt đột ngột, không hề báo trước. Tôi ngồi
trong bóng tối, không nhìn thấy cả đôi tay mình, cả những bức tường trắng
trong phòng - không thấy gì hết. Chỉ còn lại một việc là đi ngủ. Và tôi bắt
đầu cởi quần áo.

Nhưng tôi không chợp mắt nổi, giấc ngủ không chịu đến với tôi. Một lúc
lâu tôi nằm nhìn trân trân vào bóng tối dày đặc, vô cùng vô tận và thần bí. ý
nghĩ tôi không bao quát nổi nó. Tôi nhắm mắt, bắt đầu khe khẽ hát. Tôi trăn
trở trên giường để xua đuổi các cảm giác nặng nề, nhưng tất cả đều vô ích.
Bóng tối muốn nuốt chửng mọi ý nghĩ của tôi không chịu lùi một giây. Nếu
bỗng nhiên tôi tan ra, hòa vào thứ bóng đen này thì sao? Tôi ngồi dậy trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.