ĐÓI - Trang 81

10.

Không được trả lời, tôi buộc phải rút lui. Suốt cả buổi nói chuyện, người

- cầm - kéo không hề nhìn tôi lần nào. Hắn đã nhận ra tôi qua giọng nói. "ở
đây mày đã bị khinh ghét thế đấy, - tôi tự bảo mình, - đến mức mày hỏi,
người ta không thèm trả lời". Lẽ nào ông chủ bút ra lệnh cho hắn đối xử với
mình như vậy? Thật ra mà nói, sau cái bài báo nổi tiếng mang lại cho tôi
mười curon ấy, tôi đã đổ lên đầu ông ta hàng đống các bài khác. Tôi tới đây
gần như hàng ngày, mang theo những trang viết nhảm nhí mà ông ta buộc
phải đọc và trả lại cho tôi. Có lẽ ông ta muốn kết thúc chuyện này, và đã ra
lệnh cho hắn... Tôi đi tới trung tâm thành phố.

Hanx Pauli là một sinh viên từ vùng nông thôn tới, ở tầng mái của một ngôi
nhà năm tầng, có nghĩa Hanx Pauli là một người rất nghèo. Nhưng nếu có
một đồng curon, anh chàng sẽ chẳng ngần ngại gì mà không cho tôi. Tôi có
thể tin chắc rằng nó đã nằm trong tay tôi. Vừa đi tới chỗ anh ta, tôi vừa
mừng thầm vì đồng curon ấy. Cửa vào ngôi nhà đóng kín, tôi buộc phải
rung chuông.

- Tôi muốn gặp sinh viên Peterxơn, - tôi nói rồi định bước vào. - Tôi biết
anh ấy ở đâu.

- Sinh viên Peterxơn à? - Người hầu gái hỏi. - Có phải sống ở tầng mái
không? Anh ấy dọn đi chỗ khác rồi.

Ði đâu thì cô hầu không biết; nhưng trước khi đi, có nhờ chuyển thư đến
cho ông Hermanxen ở Tunbutgaten, nhà số...

Vẫn còn hi vọng, tôi lại đến Tunbutgaten tìm địa chỉ của Hanx Pauli.
Chẳng biết trông chờ vào đâu nữa, đành phải bám lấy những gì có thể bám
được. Tôi đi ngang qua một công trường xây dựng, nơi một tốp thợ mộc
đang bào các tấm gỗ. Trong đống vỏ bào, tôi chọn hai miếng sạch nhất, cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.