ĐÓI - Trang 84

Cả câu này nghe cũng không thật.

Mày không biết giả vờ, đồ ngốc ạ! Ðáng lẽ mày phải nói: "Vâng, con đã
cầu xin Ðức Chúa của con!". Và phải nói câu này sao cho thật não lòng
càng tốt. Nào, thử làm lại lần nữa nào! Ðấy, bây giờ tốt hơn rồi đấy. Nhưng
khi nói, mày đừng quên thở dài, thở dài thật to vào, như con ngựa kiệt sức
vậy. Thế, thế được đấy!

Tôi vừa đi vừa tự dạy mình cách giả vờ, và khi điều này làm tôi chán, tôi
giận dữ giậm mạnh chân xuống đất, mắng mình là thằng ngốc, làm ai đi
ngang cũng ngạc nhiên, lấm lét nhìn tôi.

Trong suốt thời gian ấy, tôi vẫn nhai miếng vỏ bào và đi liên tục không
dừng lại lần nào. Thậm chí tôi không nhận thấy tôi đã ở sân ga từ bao giờ.
Kim đồng hồ trên đỉnh tháp Ðấng cứu thế chỉ một giờ rưỡi. Tôi dừng lại
lưỡng lự trong chốc lát. Trán tôi nhễ nhại mồ hôi, chảy xuống cả mắt.

- Có nên đi ra bến tàu không? - Tôi tự hỏi mình. - Tất nhiên là nên, nếu có
thời gian.

Tôi cúi đầu tự chào mình rồi đi ra cảng.

Tàu vẫn đậu trong cảng, biển gợn sóng lấp lánh dưới ánh mặt trời. ở đây
không khí nhộn nhịp, còi tàu vang to, phu khuân vác luôn đi lại khắp nơi,
lưng cõng những chiếc hòm bằng gỗ, còn từ những chiếc phà có tiếng hát
vui vẻ bay lại. Cách tôi không xa, có một người đàn bà bán bánh rán, bà ta
gí chiếc mũi đen nhẻm của mình sát những chiếc bánh. Chiếc bàn nhỏ
trước mặt bà ta chất đầy thứ bánh ngon lành, nhưng tôi quay mặt đi với vẻ
khinh bỉ. Cái mùi bánh bẩn thỉu ấy đang bay khắp bến cảng! Phải có gió
mạnh xua đi mới được! Tôi quay sang một người ngồi cạnh, tìm cách
chứng minh rằng không thể để ai muốn bán bánh rán ở đâu thì bán... Ông
không nghĩ thế à? Ðược, nhưng chắc ông sẽ đồng ý với tôi rằng... Nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.