ĐÓI - Trang 85

ông kia hình như đã nhận thấy có điều gì không bình thường nên không để
tôi nói hết, vội đứng dậy bỏ đi. Tôi đứng dậy đi theo, quyết làm cho ông ta
thấy rằng ông ta không đồng ý với tôi là sai.

- Về phương diện vệ sinh mà nói, điều này không thể chấp nhận được, - tôi
vừa nói vừa vỗ vai ông ta.

- Xin lỗi, tôi là khách xa mới tới, tôi không hiểu gì về vệ sinh cả, - ông ta
nói, trợn tròn mắt vì hoảng sợ.

- A, nếu ông là khách từ xa mới đến thì lại là chuyện khác... Tôi có thể giúp
được gì cho ông không? Dẫn ông đi xem thành phố nhé? Không à? Tôi sẵn
sàng giúp ông điều ấy mà không cần được đền bù gì cả...

Nhưng rõ ràng là ông ta muốn nhanh chóng thoát khỏi tôi, nên vội vàng
bước sang bên kia phố.

Tôi quay lại chiếc ghế, ngồi xuống. Tôi hoàn toàn thất vọng. Tiếng đàn
phong cầm quay tay của ai đó đang vang đến từ xa càng làm tôi khó chịu
thêm. Nấc lên từng tiếng, nó chơi một điệu nhạc của Vebe(1), và với điệu
nhạc ấy làm nền, một cô bé đang hát một bài hát thật buồn... Tiếng nấc não
lòng của chiếc đàn thấm qua người tôi, các dây thần kinh của tôi rung lên
như hòa cùng tiếng nhạc, và rồi tôi ngả người xuống ghế, khe khẽ hát theo
bài hát buồn bã ấy.

Chao, một người đói như tôi thật chẳng có tình cảm nào mà không trải qua!
Các âm thanh ấy xâm chiếm tôi, tôi hòa tan vào chúng, chảy thành dòng
như suối. Tôi hình dung rất rõ thấy mình là một dòng nước chảy ngược lên
cao, cao quá cả những ngọn núi cao nhất, thành một điệu vũ giữa khoảng
không bao la xanh biếc...

- Xin ông cho con một xu! - Con bé vừa hát kia chìa chiếc đĩa sắt xin tôi. -

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.