ĐÓI - Trang 88

11.

Trên cầu thang có tiếng chân người bước. Lập tức tôi quay lại với thực

tế. Ðó là "Người cầm kéo". Thấy hắn, tôi vội vã cho nắm cúc vào túi. Hắn
muốn đi ngang, thậm chí không thèm đáp lại cái chào của tôi. Bỗng nhiên
hắn chăm chú ngắm nghía các móng tay của hắn. Tôi chặn đường hắn và
hỏi về ông chủ bút.

- Ông ấy chưa đến.

- Ông nói dối! - Tôi đáp. Và với một sự trâng tráo đến tôi cũng phải ngạc
nhiên, tôi nói tiếp: - Tôi nhất thiết phải gặp ông ấy. Chuyện rất quan trọng.
Có tin tức đặc biệt.

- Ông có thể nói qua tôi được không?

- Không! - Tôi cắt ngang và nhìn hắn một lượt từ đầu đến chân.

Ðiều này đã mang lại hiệu quả. Hắn liền mời tôi lên gác và mở cửa phòng.
Tôi hồi hộp đến ngạt thở. Ðể lấy lại bình tĩnh, tôi nghiến chặt răng, gõ cửa,
rồi bước vào phòng ông chủ bút.

- Ông đấy à? Chào ông, - ông chủ bút nói. - Mời ông ngồi.

Nếu ông ta thẳng tay đuổi tôi ra khỏi cửa, tôi còn cảm thấy dễ chịu hơn. Tôi
thấy nước mắt rưng rưng sắp trào ra. Tôi nói:

- Xin lỗi...

- Mời ông ngồi, - ông chủ bút nhắc lại.

Tôi ngồi xuống và bắt đầu giải thích rằng tôi đã viết xong một bài báo mới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.