ĐÓI - Trang 91

cây bên kia phố, một con chim nhỏ nào đấy đang hót.

Một người cảnh sát tiến lại gần tôi.

- Anh ngồi ở đây làm gì? - Ông ta hỏi.

- Tôi ngồi làm gì ư? - Tôi hỏi lại. - Chỉ ngồi thế thôi, ngồi cho thích.

- Tôi đã theo dõi anh suốt nửa giờ liền. - Ông ta nói. - Có đúng là anh đã
ngồi đây nửa giờ không?

- Khoảng chừng ấy, - tôi đáp. - Thì sao ạ?

Tôi đứng dậy rồi bỏ đi.

Ðến quảng trường, tôi dừng lại nhìn hai bên phố. Ngồi cho thích! Thế mà
cũng gọi là trả lời! Ðáng lẽ phải nói cách nào đó cho thật cảm động, thí dụ
tôi ngồi đây vì mệt quá. Ngốc, mày đúng là một thằng ngốc, chẳng bao giờ
học được cách giả vờ! Vì tôi quá mệt! Và thở cũng phải thở hổn hển vào,
như con ngựa kiệt sức ấy!

Tới trạm cứu hỏa, tôi lại dừng lại vì một ý nghĩ điên rồ lại xuất hiện trong
đầu tôi. Tôi bật ngón tay cười to, làm những người đi ngang rất ngạc nhiên.
Tôi nói:

- Không, mày phải đến gặp ngay mục sư Lêvinxơn. Ðến ngay lập tức! Cứ
thử đi, chẳng còn gì mà sợ mất. Vả lại, thời tiết đang rất đẹp.

Tôi rẽ vào hiệu sách Pasa, hỏi mượn cuốn danh bạ địa chỉ để xem mục sư
Lêvinxơn sống ở đâu, rồi đi thẳng đến nhà ông ta.

- Nào, bây giờ thì mày phải dũng cảm lên mới được, - tôi nói. - Ðùa thế đủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.