ĐÓI - Trang 92

rồi! Mày nói sao, lương tâm à? Nhảm nhí, nghèo như mày thì nói đến
lương tâm làm gì? Mày đang đói, mày có một việc quan trọng, mày chỉ yêu
cầu cái tối cần thiết. Mày phải cúi đầu thật thấp và nói bằng giọng thật tha
thiết. Không muốn à? Thế thì ta chẳng còn là bạn của mày nữa, nhớ lấy.
Hãy nghe đây: Mày đã bị giày vò đau khổ bởi lo lắng, mày phải đêm đêm
vật lộn với các quyền lực của bóng tối, với những con quái vật khổng lồ
lặng lẽ, mày đang chết đói, đang thèm rượu và sữa, thế mà mày chẳng có gì
cả. Công việc của mày tồi tệ lắm. Ðấy, mày đang đứng dậy với hai bàn tay
trắng. Nhưng cũng may là mày còn tin vào lòng từ thiện, mày sẽ phải
khoanh tay nhẫn nhục và trở nên ranh ma hơn cả quỷ Sa-tăng. Không thích
thú gì đâu, nhưng mày sẽ nhận được một cuốn sách Kinh và hai curon gọi
là để kỉ niệm...

Tôi dừng lại trước cửa nhà mục sư và đọc: "Tiếp khách từ mười hai giờ đến
bốn giờ chiều".

- Nào, bây giờ thì dẹp mọi trò ngốc nghếch sang một bên, - tôi nói. - Ðây
không phải chuyện đùa. Nào, cúi đầu xuống, thấp nữa...

Tôi rung chuông.

- Tôi có thể gặp mục sư được không ạ? - Tôi nói với cô hầu gái; nhưng
không thể nói thêm câu: "nhân danh Chúa".

- Mục sư đi vắng, - cô gái trả lời.

Ði vắng. Ði vắng. Thế là toàn bộ kế hoạch của tôi sụp đổ! Tất cả những lời
nói tôi chuẩn bị sẵn đều vô ích! Vậy thì cần quái gì tôi phải đi xa thế này?
Tôi không còn đủ sức bước thêm một bước nào nữa.

- Ông có việc quan trọng lắm à? - Cô hầu
gái hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.