- Xin ông cho tôi nửa curon để lấy chiếc kính này! - Tôi nói. - Mấy ngày
nữa thế nào tôi cũng chuộc lại nó.
- Sao? Nhưng gọng kính của ông chỉ là kim loại bình thường, phải không?
- Vâng.
- Thế thì tôi không nhận nó đâu.
- Tất nhiên. Tôi nói đùa đó thôi. Còn chiếc chăn này thì quả thật tôi không
cần tới nữa, tôi muốn thoát khỏi nó.
- Rất tiếc là tôi đang có cả một kho chăn cũ, - người chủ hiệu cầm đồ đáp,
và khi tôi giở chăn ra, ông ta chỉ liếc qua và nói: - Xin lỗi, tôi không cần.
- Tôi cố tình cho ông xem mặt sau của nó đấy. Mặt trước trông còn mới
lắm.
- Dù sao tôi cũng không thể nhận nó được, vì rõ ràng là không ai muốn bỏ
ra mười ere để mua nó.
- Ðúng vậy, nó chẳng đáng giá chút nào, - tôi đồng ý với ông ta. - Nhưng
tôi nghĩ cùng một chiếc chăn cũ khác, cũng có thể bán nó được.
- Không, không, vô ích thôi.
- Hay có thể ông cho tôi hai mươi lăm ere cũng được? - Tôi hỏi.
- Không, quả thật tôi không thể nhận nó, ông bạn thân mến ạ. Tôi chẳng
cần nó làm gì cả.