ĐÓI - Trang 98

vỡ sọ bất kì người nào, thế mà tôi phải chết đói ở chính trung tâm của thành
phố Christiania nổi tiếng này! Lẽ nào có thể tưởng tượng nổi điều ấy? Tôi
phải sống trong chuồng nuôi ngựa, làm việc quần quật từ sáng đến tối như
con trâu đen. Vì đọc quá nhiều, mắt tôi gần thành mù, óc tôi teo lại vì quá
đói, thế mà thử hỏi tôi được đền bù cái gì? Thậm chí cả những cô gái làm
tiền ngoài phố thấy tôi cũng phải ôm mặt kêu lên: "Lạy Chúa!". Nhưng bây
giờ thì không thể như thế được nữa, hiểu chưa? Không thể! Ðồ chó chết!...
Tôi nghiến chặt răng, toàn thân run lên vì tức giận. Tôi cảm thấy vô cùng
mệt mỏi, mắt rưng rưng, miệng luôn trút ra những tràng nguyền rủa. Cứ thế
tôi lê chân đi tiếp, không thèm để ý những người xung quanh. Lại lần nữa
tôi bắt đầu tự hành hạ mình. Tôi cố tình đập mạnh đầu vào cột đèn, bấm
móng tay thật sâu vào đùi, cắn lưỡi thật đau mỗi lần tôi nói rời rạc không
thành lời, và phá lên cười mỗi lần tôi thấy đau.

- Nhưng dù sao, ta phải làm gì bây giờ? - Cuối cùng tôi tự hỏi mình. Và
giẫm mạnh chân mấy cái xuống đất, tôi nhắc lại: - Phải làm gì bây giờ?

Một người nào đó đi ngang mỉm cười bảo tôi:

- Anh phải yêu cầu để người ta bắt anh đi!

Tôi nhìn theo người ấy. Ðó là một bác sĩ sản khoa nổi tiếng có biệt danh là
"Quận công". Thậm chí ông ta cũng không hiểu tình cảnh của tôi lúc này,
mặc dù chúng tôi quen nhau và thường bắt tay nhau mỗi lần gặp. Tôi cụt
hứng. Yêu cầu để người ta bắt tôi ư? Vâng, ông ta nói đúng, tôi đã hóa
điên. Tôi nhận thấy sự điên rồ ấy trong máu và trong óc tôi. Hóa ra một cái
kết cục như thế đang chờ tôi đấy! Vâng! Vâng! Và tôi đi tiếp bằng những
bước chân chậm chạp của người đưa đám. Nghĩa là một số phận như thế
đang chờ tôi!

Bỗng nhiên tôi dừng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.