Duy chỉ có món quà của Quân là khiến cho Vi phải mất nhiều
thời gian nghĩ ngợi nhất. Quà của Quân phải không quá đắt tiền
(vì ngân sách của cô rất, rất có giới hạn), không quá đặc biệt (để
tránh gây cho anh những ảo tưởng không cần thiết), đồng thời
cũng không được phép quá tầm thường. Vi lếch thếch xách đống
quà vừa mua được đi tới đi lui trước các gian hàng, vắt óc suy nghĩ
mãi vẫn không ra nổi món gì có thể đáp ứng được tất cả các yêu cầu
của cô. Vi thoáng nghĩ tới một món quà tinh thần nhẹ nhàng như
một đĩa nhạc hay một cuốn sách chẳng hạn, khi bỗng nhiên nhìn
thấy cửa hàng sách Indigo trước mặt. Bước vào nhà sách, Vi thích
thú nhấc lên một đĩa nhạc không lời. Lướt nhanh qua danh mục các
bài trong đó, Vi bỗng thấy tim mình se thắt lại. Toàn là những bài
mà cô thích… và Nguyên cũng rất thích. Nhạc piano không lời là
niềm đam mê của Nguyên. Trong bộ sưu tập âm nhạc ở nhà anh khi
đó, mười đĩa nhạc thì có tới chín đĩa là piano. Mỗi lần đến nhà anh,
Vi đều được đắm mình trong thứ âm nhạc êm dịu và du dương đến
mức huyễn hoặc đó… Vi khẽ lắc đầu, hít một hơi thật sâu. Cô không
muốn gợi lại những kỷ niệm mà bấy lâu nay cô đã cố gắng chôn
vùi. Nhà sách Indigo này đã chứng kiến lần hẹn hò đầu tiên của cô
và anh…
Nhưng đứng tần ngần một lúc lâu trước các giá băng đĩa muôn
hình muôn vẻ trong hiệu sách, Vi bất chợt bối rối: cô không hề
biết loại nhạc nào là thể loại yêu thích của Quân. Gần hai năm qua,
hầu như ngày nào cũng gặp mặt anh, nhưng ngay cả sở thích giải trí
của anh là gì cô cũng không biết. Mà không biết cũng phải thôi, vì
ngoài quán ăn hay trường học ra thì cô có bao giờ gặp anh ở nơi nào
khác đâu. Những lần anh muốn rủ cô đi xem phim hay xem ca
nhạc, cô đều viện hết lý do này đến lý do khác để từ chối. Mà ở
quán ăn, nhất lại là kiểu quán fast food trong trung tâm thương mại
như của anh, thì thứ “nhạc” duy nhất cô vẫn thường nghe hàng này
là tiếng chuông điện thoại, còn “cuốn sách” duy nhất ngày nào cô