ĐỢI ANH Ở TORONTO - Trang 133

Vi biết Quân thích đồ da. Anh bảo đồ da thích hợp với những

người lao động chân tay như anh vì chúng vừa ấm, vừa bền mà lại
không cần phải tốn nhiều công chăm sóc, giữ gìn, giặt giũ. “Mỗi
năm một lần quẳng ra tiệm giặt cho người ta làm sạch là được rồi”.
Vi thường thấy anh dùng một đôi găng tay đen, nên cô bảo cô gái
bán hàng gói cho cô một đôi màu nâu, để anh thay đổi.

- Chị muốn chọn cỡ nào? - Cô gái lại hỏi.

Vi ngớ ra một lúc. Sau vài giây do dự, cô chỉ đôi găng tay trước

mặt:

- Tôi lấy cỡ này.

Cô còn cẩn thận dặn cô bán hàng xuất gift receipt (hóa đơn quà

tặng, không ghi số tiền) thay vì hóa đơn thông thường, bỏ vào hộp
quà để đề phòng trường hợp anh cần đổi cỡ khác. Nhận gói quà
được gói cẩn thận trong lớp giấy trang kim, lại còn được làm đỏm
thêm với một cái nơ màu trắng, Vi hài lòng cảm ơn cô gái bán hàng
rồi vội vàng bước ra.

Vậy là cô đã hoàn thành nhiệm vụ nặng nề của ngày hôm nay. Vi

định bụng sẽ kết thúc ngày mua sắm của cô ở đây, vì cho dù cô có
muốn tiếp tục đi chăng nữa, thì các bộ phận trên cơ thể cô cũng sẽ
nhất loạt biểu tình phản đối. Nhưng nhìn những túi quà to nhỏ
đang xách nặng trĩu trên tay, Vi bỗng nhiên thấy chạnh lòng nhớ bố
và em cô da diết. Đứa em trai đáng thương của cô chắc đã từ lâu
không có cái cảm giác hạnh phúc được tặng quà. Vi thấy sống mũi
mình cay cay. Cô quyết định sẽ mua thêm quà cho bố và em trai,
mặc dù cô cũng chưa biết sẽ gửi chúng về nhà bằng cách nào…

Với đống chiến lợi phẩm vừa được bổ sung thêm hai món, Vi yên

tâm bước ra khỏi cửa hàng. Chẳng cần nhìn đồng hồ thì cô cũng
biết mình đã lang thang hết cả ngày trong cái trung tâm thương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.