ĐỢI ANH Ở TORONTO - Trang 134

mại rộng lớn này. Khi Vi ra đến bên ngoài, đường phố đã vào đêm.
Cả dãy phố bồng bềnh trong biển ánh sáng vàng lung linh của
những ngọn đèn. Trên đầu cô, nền trời đen thẫm như một tấm áo
choàng nhung mềm mại, với điểm nhấn là vô số những ngôi sao
nhỏ đang lấp lánh, long lanh như những hạt kim cương.

Sáng hôm sau, Vi tự cho phép mình được ngủ nướng thêm nửa

tiếng nữa. Mười giờ cô mới phải có mặt ở quán của Quân, nhưng Vi
vẫn dậy sớm một chút để giải quyết đống quần áo bẩn tồn đọng
cả tuần vừa rồi. Căn phòng nhỏ của cô bị quên lãng suốt thời gian
cô học thi cũng cần phải được dọn dẹp lại đôi chút… Đến khi Vi đã
sẵn sàng để chuẩn bị ra ngoài thì Quân gọi cho cô:

- Dậy chưa, công chúa?

- Em dậy lâu rồi. Đang chuẩn bị đến quán đây ạ - Vi vừa trả lời,

vừa cười thầm vì cái biệt danh mà anh mới đặt cho cô.

- Dậy sớm vậy sao? Nếu còn muốn ngủ tiếp thì hôm nay khỏi

cần tới quán. Em mà mệt thì anh cũng đâu có yên tâm - Giọng Quân
đầy ân cần.

- Em có làm sao đâu mà cần phải nghỉ - Vi vội vàng gạt phắt đề

nghị của anh - Anh yên tâm, nửa tiếng nữa em sẽ có mặt.

- Ok, vậy anh đợi em rồi cùng ăn sáng một thể nhé.

Vi “vâng” một tiếng trước khi cúp máy. Rồi vơ vội chiếc túi,

không quên đem theo món quà Noel dành cho Quân, cô lao ra khỏi
nhà cho kịp giờ xe buýt. Chạy xe buýt hình như đã trở thành một thói
quen khó bỏ đối với cô…

Vi cứ đinh ninh rằng Quân đang chờ cô tới quán, nhưng hóa ra

anh đang chờ cô… ở ngay trước cửa nhà. Vì vậy, Vi giật thót cả mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.