- Không được, như vậy trông cứng quá, phải tình tứ vào, sát tí nữa.
Còn anh một tay đặt trên thành cầu, một tay ôm ngang eo chị.
Vừa chỉ đạo nghệ thuật, đạo diễn vừa lăng xăng chạy đi chạy lại để
chỉnh đốn hai diễn viên hạng bét đang lúng túng như gà mắc tóc.
Sau một hồi loay hoay, cuối cùng cậu cũng bắt đầu giơ máy ảnh
lên:
- Rồi, anh chị cười lên nào, thế, thế, cố gắng tự nhiên hơn
chút nữa. Bắt đầu chụp này, một, hai, ba...
Ánh đèn flash liên tục lóe sáng. Chàng thợ ảnh chụp liền một lúc
mấy chục kiểu cho chắc ăn. Mất gần một tiếng đồng hồ, cô và
Quân đã chụp được một kiểu đứng tựa thành cầu Thê Húc, một kiểu
đứng bên hồ Gươm lấy trọng tâm là tháp Rùa, hai kiểu tạo dáng
trước cửa trung tâm thương mại Tràng Tiền Plaza, và kiểu nào cũng
khoác tay, tựa đầu, miệng cười “có kiểm soát”. Thực ra, cậu thợ ảnh
còn muốn chuyển bối cảnh nghệ thuật sang đến tận cửa nhà hát
lớn, nhưng nhìn dòng người vẫn đang đặc kín mọi ngả đường, Vi đành
ra sức từ chối mới dẹp được cơn cao hứng sáng tạo của vị đạo diễn
nhiệt tình này. Trả tiền xong xuôi, chàng thợ ảnh hẹn hai vị khách
hàng cứ đi chơi đâu đó, khoảng bốn mươi phút nữa quay lại là sẽ có
ả
nh ngay. Vi bèn bảo Quân tranh thủ trong thời gian đó đi mua mấy
thứ đồ lưu niệm cho anh. Quân vui như trẻ nhỏ. Anh có vẻ rất háo
hức chờ đợi kết quả lao động nghệ thuật của mình, đến mức Vi phải
bật cười, cảnh báo: “Anh đừng có hy vọng quá, chụp buổi tối hiếm
khi đẹp lắm, tí nữa ảnh xấu thì lại thất vọng thôi”. “Xấu làm sao
được - Anh cãi - Hình chụp có em đương nhiên phải đẹp rồi”. Vi chỉ
mỉm cười, không tranh cãi với anh nữa. Dạo này Quân đã bắt đầu
có tiến bộ và dạn dĩ hơn nhiều trước mặt Vi. Hình như anh cũng
cảm thấy cái khoảng cách xa vời vợi giữa anh với cô trước đây đang
dần thu hẹp lại.