Mấy ngày còn lại, Vi thu xếp để đưa Quân đi thăm hai làng
nghề truyền thống như đã hứa. Cũng vẫn dùng chiếc xe wave bà
bác cho mượn nhưng nhờ có mấy ngày “đánh bóng mặt đường” từ
trước nên Quân đã điều khiển nó rất thành thạo, không chút khó
khăn, đến mức có vài bận còn cao hứng tăng tốc độ đến 50km/h
khiến Vi phải lên tiếng nhắc nhở, để anh còn chú ý đến các chú
cảnh sát giao thông. Anh và cô đã có những giờ phút thật thoải mái,
thoát hẳn ra khỏi cái không khí ồn ào, bụi bặm của thành phố để
đắm mình trong không gian thanh bình của vùng ngoại ô. Quân
thích mê những món đồ gốm sứ xinh xẻo của làng gốm Bát Tràng.
Anh bảo tiếc là toàn đồ dễ vỡ và cồng kềnh, chứ không anh đã
mua thật nhiều bát đĩa, chén, bình hoa... để trang bị toàn bộ cho
quán của anh ở Toronto. Vi cũng kể cho Quân nghe về chuyện kinh
doanh của gia đình mình khi dẫn anh tới thăm làng lụa Hà Đông. Ở
đây, cả cô và anh đều chọn mua được những món đồ nho nhỏ để
mang về làm quà cho bạn bè ở Canada. Lúc về, đi theo con đường
đê, Vi bảo anh nếu đến đây vào mùa hè thì sẽ thấy cả một triền
đê vàng rực màu hoa cải. Quân cứ chặc lưỡi tiếc rẻ, bảo nhất định
một mùa hè nào đó sẽ phải đến thăm lại chốn này. “Đây là quê
hương của chúng mình, nên chắc chắn sẽ còn có nhiều dịp về
thăm, phải không Vi?”.
Những việc cuối cùng cần phải làm trong chuyến về thăm nhà
lần này là đến viếng mộ mẹ cô và lên trại giam thăm bố cô lần
nữa. Vi mua hương hoa, cùng với cả nhà thuê một chiếc taxi về quê
mẹ cô ở Bắc Ninh. Mẹ cô mất cách đây đã mười lăm năm, khi sinh
em trai cô, sau khi bốc mộ đã chuyển về chôn cất ở vùng quê nơi
bà sinh ra. viếng mộ mẹ xong, tiện xe, cả nhà lại cùng nhau lên thăm
bố cô. Ngay cả lần này nữa, Vi cũng vẫn không kìm được nước
mắt. Cứ nghĩ đến việc chỉ vài hôm nữa thôi là cô đã ở cách xa ông cả
nửa vòng trái đất, lòng cô lại thấy nôn nao khó tả. Phải có bà bác
nắm tay động viên mãi, rằng cô cứ yên tâm học hành, mọi việc ở