cho đầu óc Vi rối loạn, ấp a ấp úng mãi mới thốt ra được câu trả
lời cụt lủn đó.
- Không có gì - Anh nhẹ nhàng đáp, mắt vẫn chăm chú nhìn
thẳng về phía trước, dường như không để ý đến thái độ lúng túng
của cô.
Giọng nói điềm tĩnh của anh khiến cô cảm thấy dễ thở hơn đôi
chút, nhịp tim cô thôi đánh trống trong lồng ngực và bắt đầu trở
lại trạng thái bình thường. Hít một hơi thật sâu, sự minh mẫn cũng đã
trở lại cùng với luồng không khí tươi mới đang căng đầy hai lá phổi.
Chỉ có bàn tay đang đặt trên ngực cô là vẫn còn run rẩy.
- Khăn giấy ở kia - Vi bỗng nghe thấy tiếng anh nói nhỏ.
Thoạt đầu cô không dám chắc là có phải anh nói với cô hay
không vì anh không nhìn cô, mắt vẫn tập trung nhìn thẳng về phía
trước. Chỉ đến khi anh lặp lại câu nói đó với một cái liếc mắt sang
phía cô và một cái hất đầu về phía hộp khăn giấy trước mặt Vi,
thì cô mới chắc chắn là câu nói của anh dành cho cô chứ không
phải ai khác. Còn chưa kịp phản ứng gì thì anh đã quay đầu nhìn cô,
khẽ nhắc:
- Mắt cô kìa.
Đến lúc này Vi mới chợt nhận thấy nước mắt đang nhòe nhoẹt
trên khuôn mặt mình, thậm chí còn rơi ướt cả tay cô mà cô không
biết. Vi bối rối với tay ra lấy một tờ khăn giấy. Hóa ra cô không
được can đảm như cô vẫn tự cho là thế. Thật đúng là một ngày hết
sức đen đủi. Nhưng trong cái rủi vẫn có cái may, ít nhất thì cô cũng
được an toàn trở về, Vi tự an ủi trong lúc đưa tay thấm những giọt
nước mắt trên má. Một cảm giác mệt mỏi và buồn rầu trào lên
trong cô. Vi cảm thấy tâm trạng mình giống hệt như một khu vườn
sau cơn giông bão, bình yên nhưng xơ xác, mỏi mệt và trống trải