- Xin lỗi, vội quá không kịp hỏi địa chỉ nhà cô nên đi ngược đường
rồi - Anh vẫn nhìn thẳng về phía trước, nói với giọng lịch sự, nhẹ
nhàng nhưng không chút biểu cảm vốn có.
Vi thở dài, ngửa đầu dựa vào lưng ghế, kêu lên một cách chán
nản:
- Hôm nay đúng là bị sao quả tạ rơi trúng đầu, xui hết chỗ nói.
Một tiếng cười khẽ làm Vi phải nhỏm người khỏi lưng ghế bọc da
êm ái. Câu cảm thán ai oán của cô đúng là đã khiến cho anh bật cười.
Vi ngỡ ngàng mất mấy giây. Đây là lần đầu tiên, kể từ khi gặp
anh, cô thấy anh mỉm cười. Nụ cười làm thay đổi hoàn toàn diện
mạo của anh. Những đường nét trên khuôn mặt anh dường như bừng
sáng lên. Vẻ mặt lạnh lùng được xóa mờ đi bởi nụ cười ấm áp. Trong
phút chốc, Vi bỗng có cảm giác hố sâu ngăn cách giữa cô và anh vụt
tan biến đi, những khoảnh khắc gượng gạo như chưa bao giờ tồn
tại, chỉ còn lại trước mặt cô một nụ cười thân thiện và dễ mến. Vi
bất giác buột miệng:
- Tôi còn nghĩ là anh không biết cười cơ đấy.
Anh quay sang nhìn cô, nhận xét bất ngờ này khiến anh nhất
thời chưa biết đáp lại cô như thế nào, đành chỉ cố… nặn ra một nụ
cười trừ thay cho câu trả lời. Cô gái này đúng là không vừa, đáo để
lắm đây. Nhìn khuôn mặt non choẹt thế kia thì chỉ ít cũng phải kém
anh đến cả chục tuổi, thế mà cứ anh anh, tôi tôi như bằng vai phải
lứa. Nhưng chính cái kiểu bộc lộ cảm xúc một cách hết sức tự nhiên,
vừa ngây thơ, vừa già dặn của cô khiến anh thích thú. Anh cắn môi,
than thầm trong bụng, không biết khả năng hoạt ngôn thường ngày
của mình bỗng dưng biến đi đâu mất. Cái lưỡi phản chủ đáng lẽ
phải nói ra một câu đùa duyên dáng thì lại cứ nhè đúng lúc này mà
nằm trơ ra, không thèm đếm xỉa gì đến sự bối rối của chủ nhân.