- Tôi chưa quên đâu. Cảm ơn anh! Phiền anh đưa tôi về nhà nữa
nhé!
- Anh đáp lại bằng một giọng trịnh trọng. Nhưng
cô có cảm giác hình như anh đang cố nén một nụ cười.
Sự phấn khích ngấm ngầm khiến cho khuôn mặt anh bừng
sáng lên, các đường nét rắn rỏi trên toàn bộ khuôn mặt đều toát lên
một vẻ thu hút kỳ lạ. Trong lúc đó, Vi ngồi trên chiếc ghế bọc da
êm ái mà như đang ngồi trên tấm thảm đinh. Trên khuôn mặt
không biết che giấu cảm xúc của cô, sự căng thẳng, xáo trộn lần
lượt lướt qua trong cặp mắt long lanh, trong cái bặm môi như một
đứa trẻ đang giận dỗi, trong cái cau mày đang phủ một bóng mây lên
vầng trán thanh tao và ngay cả trên đôi má nóng bừng của cô nữa.
“Không hiểu cái quái gì khiến đầu óc mình lộn xộn thế này” - Cô
băn khoăn, ngọ nguậy không yên trên chiếc ghế như để tìm một tư
thế ngồi thoải mái nhất và cũng là để che giấu sự bối rối, khó
chịu trong lòng. Cái con người kỳ lạ mà cô đã gặp gỡ một cách tình cờ
này đang gây ra trong cô một cơn bão táp của những cảm xúc trái
chiều: Cô không bằng lòng hành động thô lỗ của anh khi cô có lòng
tốt đem trả chiếc ví, cô ghét cay ghét đắng lối nói chuyện nửa
như thành thật, nửa như giễu cợt của anh, cô ấm ức vì mình phải
“chịu ơn” anh một cách bất đắc dĩ trong lúc anh tự cho mình cái
quyền được phớt lờ những cảm xúc của cô... Nhưng rốt cuộc cô
cũng chẳng thể trách cứ gì anh được. Dẫu sao thì không có anh đến
đúng lúc, giờ này không biết đã có chuyện gì xảy ra với cô rồi.
Nhưng cũng chính là vì anh cô mới gặp phải tai nạn đó, bởi nếu cô
không đến trả ví cho anh thì cô đã an toàn trong căn phòng ấm
cúng của mình từ lâu rồi.
Nuốt nỗi hậm hực vào lòng, cô nhủ thầm: thôi thì coi như hòa,
cô và anh không ai nợ ai. Đợi đến khi anh đưa cô về, rồi đường ai
nấy đi, cô sẽ không bị làm phiền bởi sự xuất hiện của anh nữa.