Với hành trang là tất cả những “toan tính” như vậy, Vi nghĩ cô sẽ
hoàn toàn dửng dưng khi bước chân vào nhà sách Indigo. Nhưng khổ
nỗi trái tim dễ xúc động của cô lại tự cho nó cái quyền được hành xử
vô tổ chức mà chẳng thèm quan tâm xem lý trí cô nghĩ gì. Vì thế, khi
bước vào nhà sách, dù đã chuẩn bị tinh thần suốt cả đêm hôm qua,
Vi vẫn không sao tránh khỏi cảm giác hồi hộp khiến cho trái tim cô
đập với nhịp điệu khẩn cấp như đang trong một cuộc chạy đua nước
rút. Vi đưa mắt ngơ ngác tìm kiếm giữa đám đông xung quanh. Chỉ
đến khi cô nhìn thấy anh bước ra, vẫy tay chào với một nụ cười ấm
áp trên môi, thì trái tim cô mới thôi đánh trống trong lồng ngực.
- Xin chào! - Anh đón cô với một nụ cười rạng rỡ.
- Anh đến lâu chưa? - Cô hỏi anh thay cho lời chào.
- Cũng mới đến, cỡ khoảng… một tiếng thôi.
Vi bật cười:
- Xin lỗi đã bắt anh phải chờ, tôi bị nhỡ một chuyến xe buýt - Cô
nói dối.
- Đâu có, tôi tự nguyện mà. Nhưng lát nữa Vi phải đền bù tổn hại
tinh thần cho tôi đấy nhé.
- Lý do?
- Tôi bị đau tim vì tưởng Vi cho tôi leo cây rồi - Anh trả lời tỉnh
bơ.
Cô thoáng đỏ mặt, nhận ra là anh vẫn còn nhớ tên cô. Ừm, không
những biết cười mà còn biết “tán” nữa, càng lúc càng thú vị.
- Biết thế tôi đến muộn chút nữa xem anh có “bỏ người chạy
lấy của” không?