ĐỢI ANH Ở TORONTO - Trang 347

cô vừa mới hé ra một câu về anh. “Nhưng tao thật sự cảm thấy mọi
việc diễn biến quá nhanh” - Cô viết. “Cái quan trọng là anh ấy hiểu
mày” - Linh trả lời. “Nhưng còn tình yêu thì sao? Tao không cảm
thấy rung động mãnh liệt đến mức mất ăn mất ngủ”. “Đừng có
mà sách vở thế, tình yêu có nhiều loại lắm: có tình yêu cuồng
nhiệt, có tình yêu sâu lắng… tình yêu nào ở lại lâu hơn với mình mới
là đáng quý. Hãy lấy người yêu mình chứ đừng lấy người mình
yêu”. Vi cảm thấy Linh đã nói đúng, nhưng cô nghĩ, có lẽ nên lấy
người nào yêu mình, hiểu mình và phù hợp với mình chứ đừng lấy
người mình yêu, bởi vì có thể hôn nhân sẽ đòi hỏi nhiều hơn là một
tình yêu thuần túy…

- Bố em vẫn khỏe chứ? - Nguyên bỗng hỏi, dứt cô ra khỏi dòng

suy nghĩ.

- Vâng, bố em đã được tự do rồi - Niềm hạnh phúc ngập tràn

khi nhắc đến bố khiến cho giọng nói của cô đột nhiên vui tươi
hẳn lên.

Đắn đo một lúc, cuối cùng cô cũng quyết định nói ra điều đã

canh cánh từ rất lâu trong lòng:

- Cảm ơn anh rất nhiều vì đã chăm sóc cho bố em thời gian

qua. Em biết chuyện này lâu rồi, nhưng…

- Em bắt đầu khách sáo với anh từ khi nào thế? - Anh cắt

ngang không để cho cô kịp nói hết câu.

Lại một khoảng im lặng nặng nề. Con người vốn rất thân

thương trước mặt cô sao bây giờ bỗng có cảm giác cách xa vời vợi. Anh
gầy đi nhiều so với lần cuối cùng cô nhìn thấy anh, các đường
nét rắn rỏi hơn khiến cho vẻ mặt càng trở nên lạnh lùng. Chỉ duy
nhất đôi mắt to, sâu thăm thẳm của anh là không hề thay đổi, vẫn
mênh mông và cuốn hút như lần đầu gặp gỡ. Vi ý thức được hơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.