thêm một người bạn của anh Minh - anh con trai cả đã có gia đình.
Câu chuyện bên bàn ăn diễn ra rôm rả. Bác trai và bác gái tíu tít hỏi
chuyện Vi, những câu chuyện dây cà ra dây muống tưởng chừng như
chẳng bao giờ dứt được. Nào là chuyện làm ăn của bố Vi, chuyện họ
hàng hai bên, những bà dì, ông bác, anh A, chị B, người còn, người
mất, có những người mà Vi thậm chí còn chưa một lần gặp mặt.
Nếu như bác gái thích hỏi chuyện họ hàng thì bác trai lại thích
chuyện thời sự, chính trị và kinh tế.
- Ồ, mà dạo này bà C có còn khỏe không? Giờ chắc bả cũng trên
tám mươi rồi thì phải
- Dạ, bà C là ai thế ạ? - Vi ngơ ngác
- Cháu không biết hả, ừ, mà không biết cũng phải thôi. Bà C là
vợ của ông D, ông D là cháu họ đằng vợ gọi ông thân sinh ra bác mày
bằng chú đấy.
Vi nghe lời giải thích mà ù hết cả tai, chưa kịp hoàn hồn thì bác
trai đã ngắt lời:
- Thôi dẹp đi bà ơi, ba cái chuyện họ hàng, bọn trẻ làm sao mà
biết được. Mà dạo này dân Việt Nam làm ăn cũng khá quá đi chứ, có
tiền cho con du học. Nhớ dạo năm 85-86 thì đến miếng ăn cũng
còn không có mà ăn, chậc chậc. À, thế dạo này…
Sau mỗi tiếng chậc thì ông lại à lên một cái, nghĩa là Vi phải
chuẩn bị tinh thần sẵn sàng hầu chuyện ông một đề tài khác. Ở
góc bàn bên kia câu chuyện cũng đang lên đến cao trào, chỉ có khác
là tiếng Anh, tiếng Việt lẫn lộn, và chốc chốc những người trẻ tuổi
lại rộ lên một tràng cười vui vẻ. Anh Minh sinh ra ở Việt Nam thì còn
nói được tiếng Việt, nhưng anh Bình - anh chàng bằng tuổi Vi sinh
ra và lớn lên ở đây thì hầu như chỉ có thể nghe hiểu lõm bõm, chứ
anh nói tiếng Việt thật chẳng khác gì “sinh viên” lớp một tập đánh