vần. Vi cứ tự thắc mắc không biết anh giao tiếp với bố mẹ
bằng thứ ngôn ngữ gì nhỉ?
Đúng lúc bác cô đang “à” ra một cái đề tài liên quan đến chính
trị thì có một vị cứu tinh đã đến cứu cô ra khỏi hoàn cảnh nước sôi
lửa bỏng. Đó là anh Quân, bạn của anh Minh, người mà từ lúc gặp
mặt, Vi mới chỉ chào xã giao. Anh rời góc bàn bên kia đến hỏi
chuyện hai bác của Vi. Câu chuyện dang dở về đề tài Việt Nam được
tạm dừng để bác giới thiệu Vi và Quân với nhau. Sau vài câu hỏi
thăm, Vi tìm cách rút lui, viện cớ vào bếp chuẩn bị gọt hoa quả làm
món tráng miệng. Cô trút một hơi thở nhẹ nhõm khi được đứng lên và
ba chân bốn cẳng đi thẳng vào bếp.
Bữa ăn trưa ngày hôm sau Quân cũng có mặt khiến Vi đoán anh
chắc hẳn là một người bạn rất thân của cả gia đình. Hôm nay Vi chủ
động ngồi về phía đám thanh niên để mong trốn tránh nghĩa vụ
phải hầu chuyện hai bác, những câu chuyện mà cô không mấy hứng
thú. Chẳng biết vô tình hay cố ý, Quân đến ngồi cạnh cô. Trong
suốt bữa ăn anh hỏi Vi rất nhiều về chuyện học hành, về cuộc
sống ở đây và thậm chí cả những dự định tương lai của cô nữa. Anh
rất chịu khó gắp thức ăn và tiếp nước uống cho cô, làm như anh
mới là chủ nhà còn cô là khách của anh vậy. Vi thấy anh cũng là
người dễ chịu, hiểu biết và tinh tế. Vì vậy, đến khi Vi xin phép hai
bác ra về, được cả nhà hậu thuẫn, Quân xung phong làm tài xế cho
cô thì Vi cũng không tiện từ chối. Quãng đường từ nhà bác cô về
đến nơi cô ở trọ đủ dài để Vi biết được rằng Quân là bạn rất thân
của anh Minh và hai bác coi anh như con cái trong nhà, phần vì ba
mẹ anh đã mất, anh không còn người thân, phần vì anh cũng đã
từng làm cho quán ăn của hai bác một thời gian dài. Bây giờ thì anh
đã có một cửa hàng của riêng mình, bán đồ ăn Việt kiểu fast food
trong một trung tâm thương mại nhỏ. Cô cứ tấm tắc khen anh giỏi,
có ý chí: