ĐÔI BẠN - Trang 105

và nói một mình:
-Chưa ăn đã sặc.
Trúc nhìn theo Hà đi nhanh nhẹn bên bờ ao, dáng người hơi gầy và mấy
tiếng ho của Hà làm chàng thốt nghĩ đến Phương. Cận cũng vừa có cái ý
nghĩ buồn rầu ấy vì không phải lần đầu Hà ho như vậy, nhưng muốn dối
mình, chàng mỉm cười, nói:
-Chắc tại cô hàng quà nào mong chứ gì.
Khi Hà đi xa rồi, Dũng hỏi Cận:
-Anh có biết Tạo không?
Cận không đáp lại câu hỏi của Dũng, chàng nhìn hai người ngẫm nghĩ một
lát rồi nói:
-Dáng chừng hai anh vừa lên đưa đám Tạo.
-Thế ra anh cũng biết à? Anh có quen Tạo không?
-Tôi biết, biết anh ấy ốm đã lâu, biết anh ấy mới mất hôm kia.
Yên lặng một lát, rồi Cận buồn rầu tiếp theo:
-Kể như anh ấy thì chết là thoát. Chúng tôi vẫn mong anh ấy chết ngay để
khỏi ốm đau khổ sở mãi.
Duủng để ý đến hai chữ "chúng tôi" nhưng chàng không hiểu nghĩa.
-Chúng tôi biết anh ấy ốm mà đành chịu không thể lên thăm nom anh ấy
được. Anh ấy cũng chẳng khỏi nào nhưng ít ra có người bên cạnh an ủi vẫn
hơn. Song tôi chắc anh ấy cũng hiểu rõ địa vị khó xử của các anh em vì
không thấy anh ấy viết thư cho ai cả.
Dũng nói:
-Anh ấy có viết thư cho tôi. Nhưng tôi và anh Trúc lên tới nơi thì anh vừa
mất. Đi đưa đám, ngoài ông chủ ấp ra, chỉ có tôi và anh Trúc, không có ai
nữa.
Lúc đó, Dũng mới hiểu nghĩa hai chữ "chúng tôi" là Cận và nhiều anh em
nữa đã cùng Tạo có liên lạc mật thiết, vì sợ hỏng việc nên không đám đến
đưa đám Tạo. Chàng nói:
-Tôi chỉ biết nhận được thư thì tôi không kịp nghĩ ngợi xa gần gì nữa cả.
Cận nói:
-Anh thì không sao. Anh đi như đi đưa đám một người quen. Anh đến tự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.