ĐÔI BẠN - Trang 108

Hà không bao giờ dám mong đối với hai người sẽ là cách độc nhất để được
hoàn toàn thoát ly. Dũng tin chắc rằng độ ba hôm sau, khi cụ Chánh mất,
chắc sẽ không có ai biết rõ được Hà đi phương nào. Cụ Chánh còn thì dẫu
phải nhịn đói, Cận và Hà cũng không thể bỏ đi nơi khác được. Dũng thấy
cái ý muốn thoát ly gia đình của mình chưa biết đến bao giờ mới thành sự
thực; chàng có nhiều sự ràng buộc hơn là Cận và Hà. Nhưng có một thứ
ràng buộc chặt chẽ nhất là tấm ái tình của chàng với Loan. Chàng ngẫm
nghĩ:
-Giá Loan cũng có tính liều lĩnh như Hà thì dễ xử đến đâu. Lại còn một thứ
phiền nữa: Loan là con một.
Dũng quên cả những người chung quanh, ngước mắt nhìn sao trên trời và
loay hoay tìm cách thoát ra khỏi tình cảnh ấy. Nhưng chàng chỉ thấy bối rối
hỗn độn như những ngôi sao tản mạn trên bầu trời.
Bỗng Hà cất tiếng nói:
-À anh Dũng này, sáng nay chị Loan sang đây chơi.
Dũng giật mình quay mặt về phía Hà, hơi khó chịu:
-Cô vừa nói chuyện rồi.
-Thế à?
Nàng cười khẽ lên một tiếng, tiếp theo:
-Thế thì lại hết chuyện nói. Ngồi yên vậy.
Cận chợt thấy Trúc đăm đăm nhìn về phía Hà. Miên man, chàng nghĩ đến
Phương và Tạo và buồn rầu nhớ đến hôm đưa đám Phương. Hôm đó chàng
đã thoáng trông thấy Tạo quay mặt đi vội lấy tay áo gạt nước mắt.
-Biết bao nhiêu cặp tình nhân đâu khổ ngấm ngầm.
Ngồi yên một lát Hà lại cất tiếng nói:
-Nghe đồn anh Trúc vui tính hay nói đùa lắm. Sao hôm nay nghiêm trang
quá thế?
Dũng nói:
-Tại cô nói mất hết cả.
Hà nói:
-Em phải cái tính hay nói nhiều quá. Ở nhà có hai anh em thì chỉ có một
mình em hay nói thôi. Anh Cận em hễ khi nào mở miệng là chỉ cốt để bảo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.