ĐÔI BẠN - Trang 111

Trúc bữa đôi quả na và chợt nghĩ đến Hà, chàng bắt chước dáng điệu nàng,
cũng nhắm mắt lại, cau đôi lông mày và chép miệng nói:
-Na làng Chàm ngon có tiếng. Thơm và ngọt.
Trúc nếm rồi đưa cho Xuân một nửa.
-Anh này bấy lâu ở bên Tàu chắc không được ăn. Anh ăn thử mà xem, cả
mùa thu sẽ vào bụng anh .
Trúc bảo Xuân:
-Anh còn nhớ độ ở trọ nhà bà Hai Vận không?
-Đời nào quên được nhất là cô con gái bà ta, cô Hiền.
Trúc mỉm cười nói:
-Tôi thì tôi nhớ nhất cây na ở nhà bà ta. Cây na ngon lạ. Bà ta giữ gìn ghê
lắm. Một hôm mình ăn trộm được một quả, phải đứng ngay ở gốc ăn, vì
đem ra khỏi vườn, bà ta trông thấy mình ở vườn ra sẽ khám túi ngay.
Trúc nhìn cô bé con bạn nàng và chắc là nó chưa đến tuổi hiểu, nên mỉm
cười nói luôn:
-Quả na suốt ngày phơi nắng, nhưng mùi na âm ấm và thơm phảng phất
như môi một người yêu.
Dũng lắc đầu, nói:
-Anh này hỏng. Nói đùa nhảm nhí luôn mồm.
-Còn hơn các anh cứ đem mãi những chuyện buồn như chấu cắn ra nói. Tôi
đã bảo đừng nhắc đến nữa. Chẳng ích lợi gì, chỉ thêm nóng đầu.
Sáng ngày, trong mấy giờ đồng hồ, ba người đã suy xét bàn cãi và dự định
rất nhiều thứ. Trúc thấy ý Dũng muốn nhân dịp này cũng được đi theo sang
Tàu với Xuân. Riêng về phần chàng, chàng chưa thấy muộn lắm, vì sang
Vân Nam ở nước ấy buôn bán như Xuân, Trúc cho là không khác gì ở nhà.
Trúc nói tiếp:
-Tôi tưởng cứ theo như lối của tôi là hơn cả. Sống ngày nào biết ngày ấy;
Ăn thật ngon ngủ thật kỹ. Nếu phải ở trong nhà tù thì cơm nắm với muối,
ăn lại có một vị ngon riêng.
Chàng nhìn Dũng và nghĩ đến Loan, đến những băn khoăn do dự, chàng
đoán Dũng đã phải trả giá mỗi lần có ý bỏ đi theo các bạn, chàng bảo
Dũng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.