ĐÔI BẠN - Trang 131

không ngủ được ,chán chết.
Loan ngồi dậy nói:
-Phải đấy, đi chơi đi.Chị giáo đi không?
Nàng vừa nói vừa đứng thẳng lên,nhanh nhẹn.Dũng đoán là Loan dường
như chẳng hết sức mong Thảo không nhận lời.Loan nói:
-Anh giáo ngủ rồi à?
Thảo đã ngồi dậy lại nằm xuống.
-Thế thì tôi phải ở lại trông coi đồ đạc.
Loan đưa mắt nhìn Dũng thật nhanh.Hai người cùng đi về phía mấy cây
thông,tìm đường xuống.Sợ có vẻ là định tâm rủ nhau đi chỉ riêng có hai
người nên Dũng nói to:
-Ai như anh Trúc đương đứng đợi ở dưới kia?
Loan nói:
-Không là anh Trúc thì là ai nữa.
Thật ra cả Dũng và Loan không người nào nhìn thấy Trúc đâu cả.
-Đ về phía này cô Loan ạ,xuống gần hơn.
-Em sợ phía ấy dốc ngã chết.
Dũng đứng lại đợi:
-Ngã đã có tôi đứng ở dưới đỡ.
Chàng nhìn Loan dang hai tay lấy thăng bằng lần bước theo những hòn đá
tím rãi rác ở sườn đồi.Dưới chân nàng một vùng cỏ bóng loáng ánh
nắng,trong nắng in lên nền trời như hình một con chim trắng đương dương
đôi cánh sắp bay.Loan nói giọng sợ hãi:
-Anh đợi em cùng đi,chứ đi một mình em sợ lắm...Sao anh lại tìm chỗ dốc
này mà đi.
Dũng cố ý xuống bên dốc là vì chàng biết rằng Trúc coi gặt lúa ở thửa
ruộng bên kia đồi. Đường dễ đi dần,Dũng và Loan cùng quay lại nhìn
lên,nhưng không trông thấy hai vợ chồng ông giáo nữa.Dũng thở dài một
cái nhẹ rồi đưa mắt nhìn Loan.
Hai người bước qua sân một chiếc nhà lá bỏ không rồi đi tắt ngang một khu
vườn sắn.Loan nói:
-Mãi mới đến chân đồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.