ĐÔI BẠN - Trang 52

sàng thức ăn.
Loan nói:
-Hai anh không lo. Ông chủ,bà chủ dở bận đánh tổ tôm, để tôi tiếp hộ hai
ông quý khách này cho.
Về buồng mình,Dũng hỏi vú già,người vú trước kia nuôi Dũng:
-Bà tham Hiệu hôm nay có đến không?
-Có ,cậu ạ.Có cả cụ thượng bà.Cụ lớn truyền tôi tìm cậu mãi,tôi chẳng biết
cậu đi đâu,phải nói dối quanh bảo cậu sang bên ấp.Cụ lớn gắt gỏng cả nhà.
Dũng rất khó chịu nhưng vẫn làm như không quan tâm đến điều đó.Chàng
hỏi vú già:
-Chắc họ sang trả lời về việc cô Khánh chứ gì?
Chàng mĩm cười và nói bằng một giọng bông đùa coi như là một chuyện
chơi không quan trọng gì đối với chàng.
Bao giờ cũng vậy,khi ngồi với ông,chàng hết sức tránh những câu chuyện
có liên lạc xa gần tới cụ thượng Đặng và Khánh.Chàng không muốn để ông
tuần có dịp nói rõ hẳn câu chuyện cưới Khánh về lamé vợ chàng.Dũng biết
trước rằng sẽ có chuyện bất bình giữa hai cha con.Vì muốn tránh một sự
xung đột sẽ đến làm cho chàng đau khổ nên chàng phải yên lặng,sự yên
lặng khiến ông tuần tưởng lầm rằng chàng đã bằng lòng. Đối với ông,không
có lý gì Dũng lại không bằng lòng được.Trúc ra trước gương khoác chiếc
áo của Dũng ngắm nghía.
-Vừa như in.Thế mới biết trời sinh voi,trời sinh cỏ.
Dũng mĩm cười.Một lúc sau,Trúc giảng giải:
-Tôi là voi mà anh là cỏ.Nếu trời không sinh tôi ra thì lấy ai mặc áo của
anh.Thế cho nên tôi sinh ra không phải là một ngưới thừa.Vả lại, Đức
Khổng Tử có nói: “nhân chi kỳ ý,bất nhi đắc kỳ hề.”Cũng là nói theo ý ấy
vậy.
Dũng quay lại gắt:
-Anh nói cái gì thế.Mau lên mà sang không đói lắm rồi.Khẽ mồm chứ.
Ông cụ biết tôi về thì đừng có hòng ăn ngon.
Vừa đi qua sân,Dũng vừa bực tức ngẫm nghĩ:
-Trong lúc mình muốn tránh một sự đau lòng thì việc khó chịu kia nó cứ từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.