ĐÔI BẠN - Trang 80

-Thế mà, mới độ nào, cô còn nhớ không những đêm sáng trăng chúng mình
còn ngồi ở sân đợi có đom đóm bay qua rồi đứng lên reo: Đom đóm xuống
đây ăn cơm với cá.
Loan nói:
-Hình như nó biết chúng mình đánh lừa hay sao nên nó lại càng bay cao
già. Lạ thật, đến khi lớn thì mình không biết là có đom đóm đó nữa.
Dũng nói:
-Mình lại để ý đến những cái khác, đi tìm những con đom đóm khác và
cũng đánh lừa cho nó xuống.
Loan mỉm cười:
-Mà nó lại càng bay cao.
Dũng nói:
-Có thế mình mới cố đuổi theo nó, mà có thế đời mới vui, mới đáng sống.
Bắt được nó thì chán ngay, chỉ là một con bọ mùi hôi, ánh sáng ở bụng đục
mờ mờ, chẳng có gì là đẹp nữa.
Dũng nhìn bóng hai người in trên đường; bỗng hai cái đầu theo nhịp bước
lúc mau lúc chậm như đuổi nhau. Chàng nói:
-Chúng mình đâm ra bàn chuyện triết lý cao xa và khó hiểu.
Hai người đi ngang qua phố hàng Bông thợ nhuộm, nhưng Dũng không cho
Loan biết gần đến cửa hội chợ. Dũng bảo Loan rẽ về tay trái. Đường vắng,
bóng cây lưa thưa chạy trên tấm áo trắng của Loan. Hai người cùng nghĩ
đến sự vô lý của một cuộc đi xem Hà Nội ở những phố vắng nhất, nhưng
đều làm như mãi câu chuyện không để ý tới phố xá.
Đi ngang qua trước một dãy nhà cao lớn, Dũng bảo Loan:
-Mấy năm trước tôi ăn cơm trọ ở đây.
-Anh ở trọ sang thế này kia à?
-Chuyện, đây là nhà cụ thượng Đặng. Tôi biết cô Khánh từ độ ấy.
Thấy cửa mở và có đèn sáng, hai người chậm bước lại, tò mò nhìn vào
trong, Loan nói:
-Họ sang ghê.
Dũng nói mỉa mai:
-Cùng thế cả. Nhà tôi không sang à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.