ĐÔI BẠN CHÂN TÌNH - Trang 103

động trái ngược nhau, chàng lắng ngbe bước chân đi xa dần và thở ra nhẹ
nhõm. Căn nhà dìm trong sự yên lặng chết.
Từ sau cuộc gặp gỡ kỳ dị và nghịch thường ấy, ba ngườỉ trẻ tuổi bị xô vào
cõi cô đơn để suy tới nghĩ lui; hai cô gái trở về phòng rồi không muốn cắt
nghĩa với nhau, họ tránh xa nhau, căm thù nhau, mỗi người một nơi, nằm
yên lặng trên giường mà thao thức. Hình như trong nhà có con ma bất hạnh
và chống chọi, có con quỷ thác loạn và cô độc thống trị. Goldmund chỉ
nhắm mắt được khi đã quá nửa đêm, Julie lúc tang tảng sáng, còn Lydia thì
hai mắt chong chong nằm thao thức cho đến lúc mặt trời hé rạng trên cánh
đồng tuyết phủ. Nàng trở dậy mặc quần áo, quỳ gối trước cây thánh giá cầu
nguyện, khi nghe tiếng cha trên cầu thang, nàng xin vào nói chuyện với cha.
Nàng không cần phân biệt sự ghen tương với ý muốn giữ trinh tiết cho em,
nàng nhất quyết chấm dứt tình trạng khó xử. Goldmund và Julie còn ngủ
trong khi cha nàng đã biết hết những điều mà Lydia xét ra cần phải cho ông
biết. Nàng không nói đến khúc phần Julie đã tham dự vào cuộc phiêu lưu
với mình.
Khi Goldmund sang phòng làm việc vào giờ thường lệ y thấy chủ nhà mặc
áo chẽn, chân đi giầy da, lưng đeo kiếm — thường ngày lúc viết văn ông đi
dép trong nhà, mặc áo nỉ — Y hiểu ngay có chuyện gì.
“Đội mũ vào, tôi có việc cần đi với anh.”
Goldmund cầm lấy cái mũ treo trên đinh cột và đi theo chủ nhân, xuống cầu
thang, đi qua sân và bước ra ngoài cửa. Gót giầy của họ nghiến trên lớp
tuyết mỏng, hừng đông sáng một góc trời. Nhà quý tộc yên lặng đi trước,
chàng thanh niên theo sao, quay mãi mặt lại nhìn cái sân, cửa sổ căn phòng
đã ở, mái nhà dốc, cho đến lúc tất cả đã khuất xa không trông thấy gì nữa.
Từ đây, không bao giờ y thấy cái cửa ấy, căn phòng làm việc và căn phòng
nhỏ của y, không bao giờ y còn thấy mặt hai chị em Lydia.
Hai người đi như vậy trong suốt một giờ, không ai nói câu nào. Goldmund
nghĩ liên miên đến số phận mình. Chủ nhà có súng, có lẽ ông bắn chết y. Y
không cho là thế. Sự nguy hiểm chỉ nhỏ nhoi; y chỉ việc bỏ chạy, ông già
cũng chẳng làm gì được. Không, y không đến nỗi nguy đến tính mạng.
Nhưng bước đi mỗi lúc thêm nặng nề vì phải lẳng lặng đi sau một người mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.