ĐÔI BẠN CHÂN TÌNH - Trang 110

Mắt mình không còn ngây thơ trai trẻ nữa mà chỉ lộ vẻ háu đói. Bấy giờ phải
dạn dầy và hiểu người một chút chớ, nếu không sẽ chết gục trên đống phân
chó nó đái trên mình. Nhưng tao biết rằng mày không vất vả bao lâu, mầy có
bàn tay thanh lịch quá, mớ tóc xỉnh xắn quá, chẳng bao lâu mày sẽ tiến đến
nơi thanh nhàn, đến giường êm ấm một người đàn bà có chồng hay đến một
tu viện, ăn ngon mặc ấm, một phòng làm việc ấm cúng. Mày lại ăn mặc đẹp
đẽ thế kia, người ta ngỡ mày là một nhà quý phái!”
Gẵ vẫn cười ngặt nghẽo lấy tay sờ áo Goldmund. Goldmund thấy gã sờ mọi
đường chỉ, mọi túi áo; y lùi lại khi nghĩ đến đồng tiền vàng. Y kể chuyện
mình đến nhà quý tộc và viết văn La Tinh cho chủ thế nào để được bộ áo
đẹp đẽ. Nhưng Victor muốn biết tại sao y lại rời bỏ nơi ấm áp ấy ra đi giữa
mùa đông rét mướt này. Goldmund không hay nói dối bèn nói phớt qua câu
chuyện tình với hai người con gái nhà quý tộc. Vì chuyện này mà có sự xích
mích đầu tiên. Victor cho rằng y ngốc như một con lừa vì y chịu ngoan
ngoãn bỏ đi để cho hai chị em yên lành sống trong lâu đài ấy đợi trời phù hộ.
Phải có cái gì đổi lại chứ, gã sẽ giúp một tay. Hai người sẽ trở lại lâu đài, dĩ
nhiên Goldmund tránh mặt để gã ra mặt cáng đáng hết mọi việc. Goldmund
sẽ viết một thư cho Lydia nói lăng nhăng gì cũng được để Victor mang lại
lâu đài, nhờ giọt máu của đấng Christ gã sẽ chẳng chịu về không, gã sẽ bòn
rút được tiền bạc và nhiều thử khác, v.v. Goldmund không chịu. Rồi sau y
phát bẳn, y tuyên bố không muốn nghe nói một lời nào đến chuyện ấy nữa, y
cũng không cho biết tên nhà quý phái và đường đi đến lâu đài.
Victor thấy y nồi giận lại cười ha hả ra bộ rộng lượng. “Thôi mày, chỉ có thế
mà việc gì phải bứt đầu bứt tóc! Tao chỉ nói cho mày nghe thôi; mày để lỡ
cơ hội cho cả hai đứa, như vậy còn gì là bảnh nữa, còn gì là bạn tốt nữa. À,
vậy mày không muốn, mày là người quân tử, mai kia mày cưỡi ngựa trở về
lầu đài lấy cô ả! Chú nhỏ ơi, đầu óc chú còn nặng nề cao thượng ngu ngốc!
Được rồi, tao cũng nghe mày, thôi cứ đi thế này cho chân tao cóng buốt
không còn biết gì nữa!”
Goldmund yên lặng và cau có cho đến tối. Ngày hôm ấy họ không thấy bóng
người hay nhà cửa nào cả, y phải biết ơn Victor đã tìm được nơi thuận tiện
để ngủ đêm, gã biết dựng một chỗ trú giữa hai thân cây để che chở sau lưng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.