ĐÔI BẠN CHÂN TÌNH - Trang 151

son của một bí mật thiêng liêng, Dù sao thì bổn phận của y cũng là phải theo
dõi nó, trao vận mệnh mình cho nó, nó là ngôi sao sáng của y.
Thế là sự quyết định của y hiện ra trước mặt y, gần ngay đấy: tất cả đều trở
nên sáng sủa. Nghệ thuật là một cái gì đẹp đẽ, nó không phải là thần thánh,
không phải là một mục đích, ít ra đối với y. Y không được nghe tiếng gọi
của nghệ thụât, y phải nghe tiểng gọi của Mẹ. Luyện cho bàn tay khéo hơn
làm gì nữa? Cứ xem thầy Niklaus thì đủ hiểu làm như vậy mình sẽ đi đến
đâu. Người ta sẽ có tên tuổi, tiền của, danh vọng, đời sống trưởng giả, nhưng
người ta cũng có thể làm khô cạn héo hắt cái gì là ý nghĩa thâm sâu, con
đường duy nhất để đi tới bí mật. Người ta sẽ làm ra những món đồ quý xinh
xắn, những ngai thờ, những giảng đài đủ loại, những thánh Sébastien, những
tượng thánh bán thân tóc quăn đẹp đẽ giá bốn quan một cái. Trời ơi! Ánh
vàng trong mắt con cá chép, cái lông tơ óng mượt long lanh ánh bạc ở diềm
cánh bướm còn vô cùng đẹp hơn, sống động hơn, quý giá hơn cả một căn
phòng chứa đầy những tác phẩm như thế.
Một đứa trẻ đi xuống con đường dọc theo bờ sông vừa đi vừa hát, Có khi
tiếng hát dừng lại; nó cắn miếng bánh mì lớn cầm trong tay. Goldmund
trông thấy nó bèn hỏi xin nó một miếng nhỏ, y lấy ngón tay cấu từng chút
ruột bánh vê tròn lại. Y nằm dài trên bực tường thong thả ném từng viên nhỏ
xuống nước, viên ruột bánh lắng dần xuống giữa một đám đầu cá bu lại, y
đưa mắt theo dõi cho đến khi nó bị một cái miệng cá đớp mất. Y thích thú
mà trông những miếng bánh lắng xuống rồi lần lượt chui vào miệng cá. Đến
sau, y thấy đói bèn đi kiếm một cô gái ở cho một bác đồ tể, y vẫn gọi cô ta là
“ bà chúa xúc xích và dăm bông.” Y thổi còi làm hiệu gọi nàng ra cửa sổ
định bảo nàng mang cho ít đồ ăn để mang sang bên kia sông, bên ấy có một
vườn nho đất thịt đỏ sáng rực dưới những gốc nho tươi tốt, mùa xuân hoa dạ
hương lan mầu lam tỏa hương thơm ngọt của thứ trái cây có hột.
Nhưng hình như hôm nay là một ngày quyết định, một ngày mà lương tâm y
sáng suốt đặc biệt. Khi Cathérine ló mặt ra cửa sổ, khuôn mặt bầu bĩnh khỏe
mạnh hơi hơi thô mỉm cười với y, y đã giơ tay lên làm hiệu thì bất thần nhớ
ra rằng đã đứng đây chờ đợi nhiều lần; đồng thời y thấy rõ mồn một những
cử chỉ nhàm chán sắp diễn ra trong vài phút nữa: nàng sẽ hiểu y ra hiệu gì,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.