ĐÔI BẠN CHÂN TÌNH - Trang 152

nàng sẽ trở vào rồi chạy ra cửa sau tay cầm một tảng thịt, y đón lấy vừa vuốt
ve tay nàng và ôm sát nàng vào ngực mình như nàng hằng mong đợi — rồi
bất thần y cảm thấy ngu xuẩn vô cùng đã làm những cử chỉ máy móc ấy, đã
đóng một vai trò, đã nhận cái xúc xích, đã cảm thấy hai vú rắn chắc ép vào
mình, đã ôm lấy hai vú như để đánh đổi lấy cái xúc xích. Bất thần y nhận ra
nét mặt chai lỳ chỉ để lộ một thói quen làm không cần nghĩ ngợi, cái mỉm
cười thông cảm chỉ là một cử chỉ nhắc đi nhắc lại như máy, không còn gì là
bí mật, không xứng đáng với mình. Tay y dừng lại không làm xong cử chỉ
quen thuộc, nụ cười dừng lại trên môi. Y còn yêu nàng, còn ham muốn nàng
nữa chăng? Không, y đến đây đã nhiều lần, đã nhiều lần y trông thấy nụ
cười ấy, vẫn nụ cười ấy, y mỉm cười đáp lại mà trái tim không dự vào chút
nào. Ngày hôm qua y có thể làm thế mà chẳng chút bận tâm, bây giờ bất
thình lình ý không thể làm được nữa. Người nữ tỳ vẫn đứng đấy nhìn y trong
khi y đã quay đi, biến dạng vào ngõ hẻm, định bụng không bao giờ trở lại
nữa. Thôi để cho người khác vuốt ve hai vú nàng, để cho người khác ăn xúc
xích! Vả chăng, trong thành phố phồn thịnh và vui vẻ này, có cái gì mà hàng
ngày người ta không ngốn hết, có cái gì mà người ta không phí phạm huy
hoắc! Những người trường giả bụng phệ này thật là lười biếng, họ được hậu
đãi quá, hàng ngày phải giết bao nhiêu là heo là bê, phải xúc bao nhiêu là cá!
Còn y? Y trở nên khó tính, thối tha như họ một cách ghê tởm! Trên đường
xa, trong cánh đồng phủ tuyết, một trái mận khô, một miếng cùi bánh mì
ngon hơn một bữa tiệc của phường đoàn trong thành phố này. Ôi! ngững
ngày tự do lang thang chuôm hồ dưới ánh trăng, con đường mòn của thú vật
trong bụi cỏ xám dầm xương buổi ban mai mà người ta phải hết sức cẩn thận
lúc bước chân vào. Ở đây, chốn thị thành của người định cư, cái gì cũng dễ
dàng, không cần bao nhiêu hơi sức, cả ái tình cũng vậy. Y đã chán ngấy rồi,
bất thần y nhổ nước, miếng vào những thứ đó. Đời sống ở đây đã mất ý
nghĩa của nó, đời sống chỉ là cái xương không có tủy. Cuộc đời ấy còn đẹp
đẽ, còn có lý do tồn tại khi mà ông thầy còn là tấm gương cho y theo,
Lisbeth còn là một bà công nương; y còn chịu đựng được nếu còn làm bức
tượng Thánh Jean. Bây giờ đã hết rồi, hương vị đã tiêu tan, đóa hoa đã tàn.
Cảm tưởng việc đời không có gì là ổn định thường vò xé y và có thể làm cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.