ĐÔI BẠN CHÂN TÌNH - Trang 159

thích yên ổn mơ mộng trong ánh sáng mờ một sảnh đường nhà thờ. Lúc còn
bé anh lấy làm khoái trá mà dự các cuộc lễ tôn giáo. Goldmund xem thường
anh nhưng cũng yêu mến anh; y thấy mình gần gụi với anh về sở thích giang
hồ, cảnh lạ. Robert đã hứng chí mà ra đi, anh lặn lội đến được La Mã, đến
thăm nhiều tu viện và giáo đường, anh đã ngắm cảnh núi non và các xứ ở
phương Nam. Ở La Mã anh thoả chí mà dự các buổi lễ trong nhà thờ, anh đã
nghe hàng trăm bài kinh, anh đã cầu nguyện những nơi danh tiếng nhất, tôn
nghiêm nhất, thụ lễ ban phước lành và ngửi một số hương thơm quá mức
yêu cầu để rửa tội cho cha và mình trong thời kỳ son trẻ. Anh ra đi đã được
một năm hay hơn rồi trở về nhà nhưng người ta không chào đón anh như
đứa con cưng, trong khi anh đi vắng chị anh đã gánh vác việc nhà giữ quyền
điều khiển, chị ta mướn một người thợ siêng năng, sau lấy làm chồng. Chị ta
chăm nom việc nhà và điều hành công xưởng chu đáo quá đến nỗi một thời
gian sau người trở về nhận thấy nhà chẳng ai cần đến mình nữa, khi anh nói
đến chuyện ra đi chuyến nữa cũng không ai muốn giữ anh ở lại. Anh không
lấy thế làm khổ tâm, anh xin mẹ chút vốn riêng của mẹ để dành, mặc lại bô
áo hành hương và ra đi không mục đích; anh lại làm người bộ hành nửa như
thầy tu, đưa gót lãng du qua khắp xứ. Trên người anh treo lung lẳng rất
nhiều mề đay xủng xẻng, kỷ niệm những nơi hành hương danh tiếng, nhiều
chuỗi tràng hạt đã được ban phép lành.
Thời kỳ ấy là thời kỳ anh gặp Goldmund. Anh cùng đi với y một ngày
đường, trao đổi một vài cảm tưởng đi đường với nhau, đến tỉnh sau thì đi lạc
mỗi người một nơi. Thỉnh thoảng lại gặp nhau, rồi sau anh ở hẳn bên mình
Goldmund như một người bạn sẵn lòng giúp đỡ và có thể chịu đựng được.
Anh thích Goldmund lắm, anh tìm cách giúp đỡ những việc vặt để lấy lòng
y, anh thán phục kiến thức, thông minh và can đảm của Goldmund, mến yêu
sức khỏe, sức lực và tính thành thực của y. Hai người quen dần tính nết của
nhau vì Goldmund cũng là người tốt nết. Chỉ có điều Robert không chịu
được là khi y buồn rầu tư lự, anh ráng giữ yên lặng coi như không có y nữa,
bấy giờ thì chẳng nên nói năng, hỏi han, an ủy gì cả, mặc kệ y yên lặng như
thế. Chẳng bao lâu anh hiểu rõ bạn. Từ khi anh nhận thấy Goldmund thuộc
lòng rất nhiều thơ La Tinh, từ khi anh nghe y giảng giải cho nghe những bức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.