ĐÔI BẠN CHÂN TÌNH - Trang 165

thú được nữa vời, Robert sống trong sự sợ hãi thường xuyên, trông thấy xác
chết là anh ớn người, thất điên bát đảo vì sợ bị nhiễm bệnh, anh hong tay
thật lâu lên khói lúc đốt lửa rừng (anh cho đó là một thứ thuốc trị bệnh), anh
sờ tay khắp người trước khi đi ngủ để xem có mọc hạch ở cẳng, ở tay hay ở
vai hay không.
Gọldmund thường la rầy anh và cũng thường chế nhạo anh. Y không sợ sệt
như anh và cũng không ghê tởm như anh. Y đi qua nơi chết chóc này người
ủ ê, thần kinh căng thẳng, y bị thu hút bởi cái chết từng loạt diễn ra một cách
kinh khủng, tâm hồn đã no chán mùa thu hùng vĩ này, trái tim thắt lại vì
tiếng reo của lưỡi hái tử thần. Thỉnh thoảng hình ảnh của bà mẹ muôn thuở
hiện lên: một khuôn mặt khổng lồ nhợt nhạt, mắt như mắt Thần Sứa, nụ cười
chứa nặng đau thương và chết chóc.
Một hôm họ đến một tình nhỏ có thành lũy kiên cố; từ cổng thành, một con
đường bao quanh cao bằng nóc nhà chạy theo tường thành nhưng trên thành
không có lính canh, cửa bỏ ngỏ cũng vậy. Robert từ chối không chịu đặt
chân vào trong tỉnh và năn nỉ bạn đừng vào. Họ nghe thấy một hồi chuông,
một thầy tu bước ra khỏi cửa, tay cầm cây thập tự giá, theo sau là ba cái xe,
hai cái trước thắng ngựa, cái thứ ba để hai con bò kéo; xác chết chất đầy xe.
Vài người đầy tớ chạy theo xe dẫn ngựa đi, họ mặc những cái áo kỳ dị, đầu
quấn kín mít. Robert tái mặt vội vàng trốn mất, Goldmund theo đám xe chở
người chết không xa, họ đi đến một nơi cách đấy độ trăm bước; không có
bãi tha ma, ở giữa ruộng nước người ta đào một cái hố sâu chỉ độ ba cán
sẻng nhưng rộng như một gian nhà. Goldmund trông thấy họ lấy xiên và
móc lôi xác chết trên xe ném xuống hố; thầy tu đọc kinh, đưa cây thánh giá
lên trên miệng hố rồi ra về; mấy người phu đốt lửa cho cháy lớn khắp bốn
phía cái huyệt rộng rồi lặng lẽ trở về tỉnh, không ai cất công lấp đất. Y nhìn
xuống huyệt: có đến năm mươi xác chết, cái nọ chồng lên trên cái kia, nhiều
người không có quần áo, một vài cánh tay hay cái cẳng thò ra cứng ngắt,
điệu bộ đau đớn; một cái áo lót mình tung bay theo chiều gió.
Khi Robert trở lại, anh gần như quỳ xuống nài nỉ y cùng anh lên đường. Mặc
dù nài nỉ như vậy anh cũng nhận thấy trong hai mắt xa vắng kia sự lạc lõng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.