ĐÔI BẠN CHÂN TÌNH - Trang 166

sự hiếu kỳ, sự kinh hoàng, sự ám ảnh của một tâm hồn hướng về cái gì ghê
rợn. Anh không giữ nổi bạn, Goldmund vào tỉnh một mình.
Y đi qua cổng thành không người canh gác. Tiếng giầy nện trên hè khơi
động những kỷ niệm về bao nhiêu thành phố nhỏ, bao nhiều cổng thành y đã
đi qua; y nghe tiếng trẻ con chơi đùa, tiếng đàn bà cãi lộn, tiếng búa đập
nhịp nhàng trên đe, tiếng ngựa xe và tất cả những tiếng ồn ào xưa kia đã đón
chào y, những tiếng động êm ái hay chát chúa như một bản hòa tấu quy tụ tất
cả sắc thái của sự sinh hoạt và ca ngợi cần lao, vui buồn, hoạt động và đời
sống xã hội. Ở đây, dưới cửa tò vò trống rỗng này, trong những phố xá vắng
teo này, không có gì ồn ào, cười nói, la hét, tất cả đều im lìm trong sự yên
lặng chết, chỉ có tiếng nước chảy róc rách trong bồn nước cho ta cảm tưởng
như một tiếng động ầm ầm. Đằng sau cửa sổ mở một người hàng bánh hiện
ra giữa đống bánh lớn và nhỏ. Goldmund chỉ một cái bánh nhỏ, người bán
hàng cẩn thận để bánh vào cái xẻng dài cán đưa cho, đợi khách hàng đặt tiền
vào xẻng để hầm hầm đóng cửa sổ lại tuy không càu nhàu, nhưng Goldmund
cắn bánh ăn và bỏ đi không trả tiền. Trước cửa sổ một căn nhà xinh xắn, có
bày một hàng chậu cây, bình thường hoa nở tốt tươi nhưng bây giờ cây úa
nằm ngả xuống lòng thòng ở miệng chậu. Trong một căn nhà khác vang lên
tiếng khóc, tiếng kêu thất vọng của trẻ con. Nhưng trong một phố gần đấy, y
thấy một người con gái xinh đẹp đứng chải tóc sau cửa sổ. Y nhìn cô ta
chăm chú cho đến lúc cô ta biết có người nhìn mình và đưa mắt nhìn lại: cô
ta nhìn y mà e lệ, và khi y tặng cô một cải mỉm cười xinh xắn, trên mặt e lệ
cô cũng thoáng hiện một nụ cười.
“Bao giờ thì chài đầu xong?”
Cô ta mỉm cựời thò khuôn mặt sáng sủa ra ngoài khung cửa.
“Chưa mắc bệnh à?” Y hỏi. Cô ta lắc đầu. “Thế thì theo anh ra ngoài thành
phố người chết này. Chúng ta đi vào rừng sống cho được yên ổn.”
Nàng giương mắt nhìn, dọ hỏi.
“Cần gì nghĩ ngợi lâu thế, anh nói thật đấy. Em ở với cha mẹ hay làm cho
người ta?” “Làm cho người ta.” “Thế thì đi với anh, để cho người già họ
chết, chúng ta trẻ trung lành mạnh và chúng ta còn muốn sống ít ngày sung
sướng, đi với anh đi, đi là đi, cần gì suy tính!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.