ĐÔI BẠN CHÂN TÌNH - Trang 186

hồi thần chết hoành hành, lòng người lo sợ điên cuồng. Dòng sông vẫn chảy,
sáng như tấm gương, nước ngả màu lam lợt hay xanh lợt ở phía dưới chân
cầu nhộn nhịp tiếng ngựa xe. Y ngồi một lúc trên bệ tường; dưới sâu, trong
khối pha lê xanh rờn, cá vẫn lướt đi như những cái bóng hay đứng yên một
chỗ miệng đón dòng nước; cũng như ngày xưa, dưới tối sâu đó đây vẫn lóe
lên những ánh vàng hứa hẹn và thuận cho thơ mộng. Tất cả những vật ấy
người ta có thể ngắm nghía ở nơi khác; có những cái cầu và những thành
phổ đẹp đáng đến xem lắm, nhưng y có cảm tưởng rằng đã từ lâu y chưa
từng thấy cái gì đẹp như thế, chưa từng có những cảm tưởng như thế.
Hai đứa con trai hàng thịt kéo một con bê, hai đứa liếc mắt pha trò với đứa
tớ gái đứng trên rút quần áo phơi dưới giàn hoa. Cái gì cũng đi mau vùn vụt!
Chưa bao lâu người ta còn đốt lửa để trừ bệnh dịch hạch, phu nhà thương
còn làm mưa làm gió, bây giờ đời sống đã trở lại bình thường, người người
cười nói, pha trò; còn y, y có gì khác thế chăng? Y vui mừng mà thấy lại
cảnh cũ ngườỉ xưa, lòng y mở rộng cảm tình với cả những người sống định
cư, như không có chết chóc, không có nàng Lene, không có nàng công chúa
Do Thái. Y mỉm cười đứng dậy đi nữa và chỉ xúc động, trái tim chỉ thắt lại
khi y đến gần phố có nhà thầy Niklaus, khi đi trên con đường trước đây
trong mấy năm trời ngày nào cũng đi qua để đến nơi làm việc. Y đi rảo bước
vì ngay ngày hôm nay muốn đến nhà thầy xem sao; chuyện ấy chờ đợi sao
được, hình như y không thể để đến hôm sau. Ông thầy còn giận mình chăng?
Chuyện đã lâu rồi, không còn gì là quan trọng nữa, mà cho dầu có như vậy y
cũng giải quyết xong xuôi. Miễn là ông thầy điêu khắc và cái xưởng còn đó
là được rồi! Y hấp ta hấp tấp làm như sợ đến trễ quá, y nhẩy vội đến cái cửa
quen thuộc, cầm lấy nắm cừa, thấy cửa đóng thì lo ngại. Đó có phải là điềm
gở không? Ngày xưa ban ngày không bao giờ người ta đóng cửa này. Y để
cho nắm cửa rơi mạnh xuống và đứng đợi. Bất thình lình y thấy bối rối lạ.
Vẫn mụ hầu gia ngày trước đã ra tra lời y bây giờ lại ra mở cửa. Nom mụ
không xấu hơn trước nhưng già hơn và khẳn tính hơn. Mụ không nhận ra
người quen. Y lo ngại mà hỏi thăm thầy. Mụ đưa mắt ngờ vực và đần độn
nhìn y.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.