ĐÔI BẠN CHÂN TÌNH - Trang 189

như thế đó, ấn tượng buồn cũng qua đi như ấn tượng vui, sự đau đớn và thất
vọng cũng mờ đi, kém đi, mất hẳn bề thế và giá trị, thậm chí sẽ có ngày
người ta không tìm thấy nguyên nhân làm cho mình buồn rầu, lo ngại đến
thế. Sự đau đớn cũng rơi rụng, úa tàn. Sự đau đớn ngày hôm nay rồi có lúc
tan đi chăng? Ông thầy đã chết đi trong lúc còn bất bình với y, y đau đớn vì
điều ấy, nhưng rồi sẽ có ngày nó chỉ còn là những chuyện phù phiếm chăng?
Y băn khoăn vì không có cái xưởng nào mở cho y đến hưởng thú sáng tác và
trút hết những hình ảnh đè nặng tâm hồn, nhưng rồi sự băn khoăn đó cũng
chỉ là phù phiếm chăng? Quả vậy, ưu phiền sẽ qua đi, sự thất vọng đắng cay
ngày hôm nay rồi có lúc sẽ đi, còn là một kỷ niệm cũ đang xóa nhoà, rồi sẽ
quên hết. Không có cái gì ổn định bền vững, cả đau khổ cũng vậy.
Trong khi nhìn đàn cá và nghĩ ngợi thế, y nghe một tiếng gọi kín đáo đúng
tên mình, “Goldmund.” Y quay lại thì thấy một đứa con gái mảnh khảnh đau
yếu. Hai mắt trầm ngâm đẹp đẽ, Y không nhận ra ai.
“Goldmund! Có phải anh đấy không?” Người con gái nói ngập ngừng. “Anh
về tỉnh từ bao giờ, anh có nhận ra em không? Em là Marie đây mà.”
Nhưng y không nhớ ra nàng Nàng phải cắt nghĩa nàng là con gái bà chủ nhà
y trọ ngày trước. Sáng hôm y ra đi nàng đã xuống bếp nấu sữa tặng y, Nàng
kể chuyện cũ ra dáng thẹn thùng. Phải rồi, chính nàng là Marie, đứa con gái
ốm yếu tật nguyền đã chăm chút cho y, đã yêu mến y âm thầm lặng lẽ. Y
thấy lại tất cả: nàng dậy sớm đợi y, nàng buồn rầu vì y ra đi, nàng đem sữa
cho y và y đã hôn nàng đề trả ơn. Nàng nhận cái hôn với sự thành kính như
nhận ban phước lành. Y không hề nghĩ đến nàng một lần nào, hồi ấy nàng
còn trẻ con. Ngày nay nàng đã lớn, hai mắt xinh đẹp, nhưng nàng vẫn đi
khập khiễng và có vẻ gầy còm. Y giơ tay bắt tay nàng, sung sướng vì thấy ở
tỉnh này còn có người nhớ mặt và yêu mến mình.
Marie dẫn y đi, y không nỡ từ chối. Y phải ở lại ăn cơm nhà cha mẹ cô gái,
trong phòng hãy còn treo bức họa của y và các ly hồng thạch của y cũng vẫn
còn để trên mặt lò sưởi; người ta mời y ở lại chơi vài ngày và tỏ ra vui vẻ vì
thấy lại người quen. Họ nói cho y biết chuyện nhà thầy Niklaus. Không phải
ông mắc bệnh dịch mà con gái ông bị bệnh rất nguy kịch, ông kiệt lực vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.