ĐÔI BẠN CHÂN TÌNH - Trang 210

“Không có gì, chỉ có sự nguy hiểm là bị tôi đập chết thôi. Tôi đã dự tính
hành động như vậy. Người ta đưa một ông cha đến. Tôi sẽ giết chết lấy quần
áo cha mặc vào để trốn ra. Kế ấy kể ra cũng không dở.”
“Vậy ra chú không muốn chết, chú muốn chống cự?”
“Thì hắn là tôi muốn. Nhưng thật tôi không ngờ ông cha lại chính là anh.”
“Dĩ nhiên!” Narziss ngập ngừng nói. “Mưu tính như vậy thì độc ác quá. Chú
có gan giết một ông cha đến rửa tội cho chú à?”
“Dĩ nhiên không phải anh, mà có lẽ tôi cũng không thể giết một người mặc y
phục dòng tu Mariabronn. Nhưng người khác thì tôi có đủ gan dạ để hạ thủ.”
Bất thần tiếng nói của y trở lại buồn rầu ủ dột.
“Đây sẽ không phải người thứ nhất mà tôi giết chết!”
Hai người đều im bặt, lòng se lại.
“Rồi ta sẽ nói đến chuyên này.” Narziss nói không để lộ cảm động. “Lúc nào
chú muốn xưng tội, chú có thể xưng tội với tôi, hay là chú chỉ kể lại chuyện
mình thôi cũng được. Tôi cũng có nhiều chuyện để nói với chú, thú lắm.
Thôi, ta đi thôi chứ?”
“Một chút nữa, tôi nhớ lại đã có lần lấy tên Jean đặt cho anh.”
“Tôi không hiểu.”
“Dĩ nhiên anh không biết chuyện. Đã từ bao nhiêu năm nay, có lần tôi gọi
anh là Thánh đồ Jean, tên đó sẽ còn mãi. Ngày xưa tôi là người tạc tượng,
tôi muốn trở lại nghề ấy. Hồi ấy pho tượng đẹp nhất của tôi là chân dung
một người trẻ tuổi. tạc bằng gỗ to bằng người thật, gọi tên là Jean chứ không
phải Narziss. Thánh đồ Jean dưới cây thánh giá.”
Y đứng lên đi ra cửa.
“Như vậy chú còn nghĩ đến tôi à?” Narziss nói nho nhỏ.
Goldmund cũng khẽ nói để trả lời:
“Có chứ! Lúc nào tôi cũng nghĩ đến anh.”
Y gắng sức đẩy cánh cửa nặng. Ánh sáng mờ ban mai chiếu vào. Họ không
nói gì nữa, Narziss đem y về phòng mình. Cùng đi với anh là một tu sĩ trẻ
tuổi đang sắm sửa hành trang. Goldmund ăn uống, rửa ráy và băng bó vết
thương. Một lát sau có ngựa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.