ĐÔI BẠN CHÂN TÌNH - Trang 219

làm trạm nghỉ. Goldmund yêu cầu viện trưởng đừng nói tên y và để y dùng
cơm với người chăn ngựa và gia nhân. Người ta làm theo ý muốn của y. Nhà
quý tộc và Lydia đã qua đời, chỉ còn vài người thợ săn và gia nhân; chủ nhà
bây giờ là bà lớn Julie, kiêu căng vênh váo, sống với chồng. Nàng vẫn đẹp,
đẹp lạ lùng và hơi độc ác, cả nàng lẫn gia nhân không ai nhận ra Goldmund
cả. Sau bữa ăn, vào lúc nhá nhem tối, y ra vườn, đưa mắt qua bờ rào nhìn
thửa vườn đã ngả mầu đông, y đến cửa tầu ngựa ghé mắt nhìn trộm đàn
ngựa. Y ngủ trên đống rơm với người chăn ngựa. Kỷ niệm xa xưa đè nặng
xuống trái tim, mấy lần y tỉnh giấc. Y đã để lại đằng sau một cuộc đời phóng
đãng và vô bổ, đầy hình ảnh rực rỡ nhưng vỡ làm trăm nghìn mảnh, giá trị
nhỏ nhoi, nghèo nàn tình yêu! Sáng hôm sau, lúc đi, y còn đưa mắt nhìn lên
cửa sổ, thắc mắc mà tự hỏi rằng có được nhìn thấy Julie một lần nữa không.
Cũng như trước đây, y ở trong sân dinh tỉnh trưởng đã tìm xem có thấy mặt
Agnès một lần cuối. Agnès đã không ra, bây giờ Julie cũng không thấy.
Hình như suốt đời y bao giờ cũng thế: giã từ, trốn tránh, lãng quên. Y đứng
đấy, hai tay buông thõng, trái tim lạnh giá. Suốt ngày hôm ấy y bị ám ảnh, y
không nói một câu, nét mặt trầm ngâm, mải miết dong duổi yên cương.
Narziss cũng để yên cho y tư lự không nói năng gì.
Nhưng họ đã đi gần đến đích, vài ngày sau thì đến nơi. Trước khi trông thấy
gác chuông và nóc nhà, họ đi qua chỗ đồng hoang đá sỏi lởm chởm — thuở
xưa đã có lần cha Anselme sai y đi hái thuốc, y đã gặp Lise, người con gái
hát rong dạy cho y trở thành một người đàn ông. Họ bước qua cổng tu viện
Mariabronn và đặt chân xuống đất dưới cây hạt dẻ gai. Goldmund âu yếm sờ
tay vào thân cây rồi cúi xuống nhặt mảnh vỏ đầy gai nhọn rải rác trên mặt
đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.