ĐÔI BẠN CHÂN TÌNH - Trang 231

Một phút lâu như một giờ; y nghĩ đến lúc Niklaus xem bức họa đầu của y,
trong khi chờ đợi y chỉ đứng vò bàn tay nhấp nhính mồ hôi.
Narziss quay lại và y được giải thoát ngay. Y thấy trên mặt anh hiện lên
những nét vẻ mà chỉ thấy được trong thời thanh niên: một cái mỉm cười, một
cải mỉm cười rụt rè trên khuôn mặt thông minh và cương quyết, một cái
mỉm cười âu yếm như đem tặng cả tâm hồn mình; trong khoảnh khắc khuôn
mặt ấy mất hẳn vẻ cô đơn và kiêu ngạo để nhường chỗ cho tình thương.
“Goldmund,” Narziss nói khẽ, tuy xúc động nhưng anh vẫn cân nhắc từng
chữ, “hẳn chú không đợi tôi phút chốc trở thành người hiểu biết nghệ thuật.
Chú biết rõ tôi không biết gì về nghệ thuật cả. Nói ra hẳn chú cho là nói bậy.
Nhưng để yên tôi nói điều này: thoạt mới nhìn tôi biết ngay vị thánh đồ này
là cha Daniel, không những chỉ là chân dung của người mà đây còn là tất cả
cái gì tượng trưng cho danh dự, tính đôn hậu, sự giản dị như chúng ta biết
hồi còn trẻ. Đúng là cha Danieỉ hiển hiện trước mặt chúng ta, trước sự tôn
kính của tuổi trẻ, với tất cả cái gì chúng ta cho là thiêng liêng, khiến cho
chúng ta không quên được quãng đời niên thiếu ấy, Cho tôi thấy lại quá khứ
ấy chú đã cho tôi cái gì rất phong phú; không phải làm tôi nhớ lại cha Daniel
mà thôi, đây là lần thứ nhất chú làm cho tôi hiểu biết tâm hồn của chú. Bây
giờ tôi biết chú là người thế nào. Không cần phải biện luận tán dương gì cả.
Lời nói vô ích Goldmund! Chúng ta sống những giờ phút hoan lạc vô cùng!”
Trong phòng rộng có một sự yên lặng cảm động, Goldmund biết rằng
Narziss xúc động sâu xa. Y cũng cảm động đến không thở được nữa.
“Được lắm, tôi rất vui sướng, bây giờ đã đến lúc đi dùng bữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.