ĐÔI BẠN CHÂN TÌNH - Trang 235

gỗ; y trở lại đi rong, thơ thẩn trong rừng rất lâu; một hôm y bỏ đi mấy ngày
liền, Erich báo cho viện trưởng biết, ông này lo ngại y bỏ đi không về nữa.
Nhưng y trở về tiếp tục công việc tạc tượng Lydia độ một tuần lễ rồi lại bỏ
đi.
Y lại buồn. Từ khi làm xong việc lớn y lại sống thất thường. Y không đi lễ
buổi sáng, y mất yên tĩnh, mất cả vui sống. Y nghĩ nhiều đến Niklaus và tự
hỏi mình có thể trở thành một người như thầy chăng, một người siêng năng,
chính trực, nghệ thuật điêu luyện, nhưng y sẽ phải hy sinh tự do và tuổi trẻ.
Mới đây một chuyện xảy ra đã làm y phải suy nghĩ. Trong những buổi đi
rong, y gặp một cô gái nhà quê tên gọi Franziska nom ngon mắt quá. y bèn
ra công quyến rũ và đem áp dụng tất cả những lời đường mật ngày xưa.
Người con gái sẵn lòng ngồi nghe tán tỉnh, y pha trò nàng cũng cười hớn hở,
nhưng y đòi gì nàng cũng không chịu, lần đầu tiên y có vẻ già đối với con
gái son trẻ. Y không đến thăm nàng nữa nhưng y không quên đươc chuvện
ấy. Franziska có lý lắm, y đã khóc nhiều rồi; Y cũng tự nhận thấy, không
phải chỉ vì mấy sợi tóc hoa râm, một vài nếp răn chung quanh mắt mà thôi,
thực ra trong tim y, trông thâm sâu con người y đã có sự biến đổi; y cảm
thấy mình già, y đau khổ mà nhận thấy mình giống thầy Niklaus. Y đưa vai
lên, tự ngắm mình mà ghê tởm; y không tự do nữa, y trờ thành một người
sống có định sở, y không còn là con ó hay con thỏ, bây giờ y là con vật nhà
nuôi. Y đi ra khỏi tu viện ấy là để thấy lại hương xưa, những kỷ niệm quá
khứ, chứ không còn để thấy lại tự do dong ruổi trên đường gió bụi; y băn
khoăn và hăm hở tìm lại quá khứ như con chó tìm dấu vết đã quên. Khi đã đi
một haỉ ngày, khi đã lang thang phè phỡn ít lâu y lại thấy một mãnh lực
không cưỡng lại được kéo mình trở về tu viện. Y biết rằng xưởng họa vẫn
đợi mình, y biết mình có trách nhiệm về cái ngai thờ đã khởi công, gỗ đã sửa
soạn sẵn sàng, mình còn trách nhiệm đối với thằng Erich. Y nhất quyết rằng
khi làm xong pho tượng Lydia-Đức-Mẹ, y sẽ lên đường sống một lần nữa
cuộc đời lang thang. Ở lâu trong tu viện, quanh mình chỉ có người, thật là
không ra cái gì cả. Đó là cuộc đời của tu sĩ chứ không phải của y. Người ta
có thể bàn bạc điều hay lẽ thiệt với đàn ông, họ biết thưởng thức một tác
phẩm của nghệ sĩ, nhưng họ không biết gì về những chuyện khác, những câu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.