ĐÔI BẠN CHÂN TÌNH - Trang 68

Việc làm của y là theo con đường của y, con đường bất trắc và ngông cuồng.
Tất cả việc y phải làm là hiến mình cho người khác, yêu mến người bạn
đang cầu nguyện trong chỗ tối ngôi nhà thờ cũng như yêu người đàn bà
nóng hổi và xinh đẹp đang chờ đợi y ở ngoài kia.
Khi y len lén đi qua đám cây bồ đề ngoài sân, tìm lối ra bằng ngả cối xay,
trái tim dồn dập cả ngàn mối tâm tình mâu thuẫn nhau, y không ngăn nổi
mình cười thầm khi bất thần nghĩ đến buổi tối cùng với Conrad lén qua con
đường này để xuống làng. Y hồi hộp và khắc khoải âm thầm vì ngày nay y
phạm điều lệ nghiêm cấm, trốn ra đi vĩnh viễn, y đi vào những nẻo đường
còn bị cấm đoán ngặt hơn, nguy hiểm hơn, thế mà y không sợ gì cả, y không
hề nghĩ đến người canh cửa, vị viện trưởng và những người khác.
Lần này không có mảnh ván bắc qua bờ bên kia. Y phải lội qua lạch nước. Y
cởi quần áo ném sang bờ bên kia rồi người trần truồng lội xuống dòng nước
sâu chảy xiết, nước lạnh buốt ngập đến tận ngực.
Sang đến bờ bên kia, y đang mặc quần áo thì nghĩ đến Narziss. Bây giờ y
mới hiểu rõ là lúc này y chẳng làm cái gì khác những điều anh đã biết trước
và anh dẫn dắt y đến — nghĩ thế y lấy làm nhục nhã vô cùng. Y nhìn thấy
trong ánh sáng tỏ như ban ngày người giáo sinh Narziss thông minh, hơi có
vẻ báng nhạo, ngày trước đã nghe y nói những câu ngớ ngẩn, đến lúc phải
quyết định khó khăn lại mở mắt cho y thấy đường đi. Y còn nghe thấy văng
vẳng bên tai một vài câu nói của bạn: “ Chú ngủ trong lòng mẹ còn tôi thức
trong sa mạc. Chú mơ màng đến con gái, còn tôi, tôi mơ màng thấy học trò
của tôi.”
Trong giây phút trái tim băng giá của y thắt lại. Y đứng trong đêm, thấy
mình cô đơn ghê gớm. Đằng sau là tu viện, nơi tạm lấy làm nhà, nhưng lâu
ngày thành thói quen, y cũng thấy lòng lưu luyến.
Nhưng đồng thời y cũng khám phá ra mặt khác của sự vật, Narziss không
còn là người đưa đường chỉ nẻo, một người hiểu biết hơn, hay một người
khai tâm cho y. Biết vậy hôm nay y đi vào một lãnh vực tự mình phải tìm
lấy đường không còn một anh Narziss nào dìu dắt y nữa. Y sung sướng mà ý
thức được điều ấy. Thật là khó chịu, nhục nhã cho y khi ngẫm lại thời đã qua
y phải dựa vào người khác. Bây giờ y mở to mắt nhìn đời, y không còn là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.