ĐÔI BẠN CHÂN TÌNH - Trang 75

Y không kiếm được lối ra khỏi rừng, đành phải ngủ đêm ở đấy. Trong khi
nằm trong đám rêu rừng làm chỗ ngủ y tưởng tượng ra cái gì sẽ xảy đến nếu
y không ra được khỏi rừng, phải ở đấy mãi mãi. Y nghĩ rằng như vậy sẽ khổ
lắm. Dầu sao thì sống bằng trái cây và ngủ trên đám rêu rừng cũng có thể
được, có lẽ rồi y sẽ làm được một cái lều cỏ và tìm được cách đánh lửa.
Nhưng ở đây một mình mãi, ở giữa sự yên lặng của những thân cây, ngủ lì ở
với những loài vật thấy người thì chạy, không thể nói chuyện được với
chúng nó, như thế thì buồn không chịu nổi.
Không thấy bóng người, không được chào hỏi ai sớm tối, không được nhìn
vào tận mắt người khác hay thấy những khuôn mặt người khác, không được
ngắm nghía thiếu nữ và phụ nữ, không được thường thức một cái hôn,
không được hưởng cái khoan khoái bí hiểm khi để cho hai môi và tay chân
máy động. Trời ơi! Không thể nào tưởng tượng một đời sống như thế được!
Nếu số kiếp của y như vậy, y sẽ tìm cách hóa thành con vật, con gấu hay con
nai, dù rằng phải bỏ hạnh phúc vĩnh viễn nơi thiên đàng. Làm thân gấu, yêu
một con gấu cái, tưởng cũng không sao, mà còn hơn có lý trí, có ngôn ngữ
và bao nhiêu cái khác nữa để sống cô đơn, buồn rầu, không tình ái.
Nằm trên đống rêu rừng, trước khi ngủ, y lắng tai nghe muôn ngàn tiếng kêu
bí hiểm và khó hiểu của đêm trong rừng, lòng đầy hiếu kỳ và khắc khoải.
Bầu bạn của y bây giờ chỉ có thế, y phải sống với cảnh vật ấy, làm quen với
nó, thử thách và thỏa hiệp với nó; bây giờ y dự vào thế giới của loài cáo, loàỉ
hươu, cây tùng, cây bách, y phải sống với chúng, phải cùng với chúng thở
bầu không khí, tắm làn ánh sáng, đợi ngày lại sáng, cùng chúng thấy đói
lòng, trở thành khách trọ của chúng.
Về sau y ngủ đi nằm mơ thấy vật và người, y là con gấu, y ăn thịt Lise bằng
cái vuốt ve của y. Nửa đêm y tỉnh dậy, sợ hãi quá chừng mà không duyên cớ,
y cảm thấy trái tim mình rất xôn xao, y bối rối nằm suy nghĩ. Y chợt nghĩ ra
hôm qua và hôm nay y ngủ quên đi không cầu nguyện buổi tối. Y trỗi dậy,
quỳ gần chỗ ngủ và cầu kinh buổi tối hai lần, cầu cho ngày hôm qua và ngày
hôm nay. Chẳng bao lâu y ngủ thiếp đi.
Sáng dậy y đưa mắt nhìn quanh ngoài bụi rậm: Y đã quên mất mình ở chỗ
nào. Niềm khắc khoải trong rừng dịu đi, y lại thấy vui vẻ sống với cảnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.