ĐÔI BẠN CHÂN TÌNH - Trang 77

nhìn thấy gì cả. Y không ngần ngại lên tiếng chào hỏi. Không có ai trả lời,
Nhưng sau có tiếng lanh lảnh - tiếng nói của người già cả — tiếng nói át cả
tiếng la của đứa trẻ sợ hãi, tiếng khuyên nhủ nó đủ điều. Đến sau, một người
đàn bà bé nhỏ ở trong tối đứng dậy đi tới gần, đưa tay lên che trên mắt và
nhìn khách lạ.
Goldmund vội nói: “Chào má, cầu trời phù hộ má, cầu tất cả các thánh trên
Thiên Đàng ban phép lành cho má. Đã ba ngày nay con chưa trông thấy
bóng một người nào.”
Bà cụ già dương hai mắt viễn thị ra nhìn, bỡ ngỡ và ngập ngừng hỏi:
“Cậu hỏi gì?”
Goldmund nắm lấy tay bà cụ vuốt ve.
“Cháu muốn chào bà nội, ở đây nghĩ ngơi một chút và đun bếp cho bà. Bà
có cho miếng bánh con cũng không từ chối đâu, nhưng con cũng còn no
chưa cần ăn vội.”
Y trông thấy mọt cái ghế đóng chặt vào tường bèn ngồi xuống, trong khi bà
già cắt miếng bánh mì cho đứa bé. Bây giờ đứa bé nhìn người lạ một cách
chăm chú và hiếu kỳ, nhưng nó có thể òa lên khóc và bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Bà già cắt một miếng bánh khác đưa cho Goldmund.
“Cám ơn bà, trời sẽ đền ơn bà.”
“Con có đói không?”
“Không bụng con đầy sim.”
“Con cứ ăn đi! Con ở đâu đến đây?”
“Ở tu viện Mariabronn.”
“Con có là thầy dòng không?”
“Không. Con là học trò đi tu hành.”
Bà cụ nhìn y với cặp mắt nửa ngớ ngẩn, nửa chế nhạo, đầu hơi gật gù trên
cái cổ gầy gò nhăn nheo. Bà để Goldmund ăn vài miếng bánh rồi dắt đứa bé
ra ngoài trời; rồi bà trở lại ra vẻ hiếu kỳ: “Cậu có biết tin gì mới không?”
“Không. Bà có biết cha Anselme không?”
“Không, Cha làm sao?”
“Cha bịnh.”
“Bịnh à! Cha sẳp chết à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.