ĐÔI BẠN CHÂN TÌNH - Trang 89

rồi y lại qua những đồi cây mọc lơ thơ, những khu rừng thông nhơ bẩn, sau
cùng trở lại một cánh đồng ngập nước rất vắng vẻ.
Trên đỉnh một cái đồi y chợt thấy bóng Lydia nổi bật lên đám mây xám lợt
trên trời. Y phóng ngựa lại gần. Vừa thấy có người theo mình nàng vội quất
ngựa chạy trốn. Lúc thì bóng nàng khuất, lúc thì nàng hiện ra, tóc bay tung
trước gió lộng. Y đuổi theo như săn con vật, lòng vui sướng rộn ràng, lấy lời
ngọt ngào khuyến khích ngựa, khoan khoái mà nhìn thoáng qua những nét
đặc biệt của phong cảnh: đồng ruộng nằm dưới chân đồi, bụi cây trăn và cây
phong, bờ ao đất thó, rồi mắt y trở lại cái đích của y: người đẹp đang chạy
trốn. Chẳng bao lâu y theo kịp.
Khi Lydia biết y đến gần nàng không chạy miết nữa mà để ngựa đi thong
thả. Nàng không hề quay lại với người theo mình. Nàng kiêu hãnh làm bộ
thản nhiên cứ đi tới như không có chuyện gì xầy ra, như nàng chỉ đi có một
mình. Y cho ngựa lại gần, hai con ngựa đi song song nhưng ngưỉri cưỡi
ngựa còn nóng ran vì cuộc săn đuổi.
“Lydia,” y khẽ nói.
Không có tiếng trả lời.
“Lydia!”
Nàng vẫn làm thinh.
“Lydia, em phóng ngựa đằng xa, mái tóc bay ra sau như cái chớp vàng, coi
em đẹp vô cùng. Đẹp quá! Em trốn tránh anh. Tuyệt! Chính vì thế mà anh
biết em cũng yêu anh một chút. Anh không biết gì cả; tối hôm qua anh cũng
còn nghi ngờ. Mãi đến lúc em muốn trốn tránh anh, anh mới chợt hiểu. Em
yêu quý, em có mệt không, thôi xuống ngựa đi!”
Y nhảy thoát xuống đất đồng thời nắm lấy cương ngựa của Lydia sợ nàng lại
trốn thoát lần nữa. Mặt nàng trắng bệch, nàng ngồi trên cao nhìn xuống, và
khi y bồng nàng xuống ngựa nàng sụt sịt khóc, Y dịu dàng dìu nàng đi vài
bước, để nàng ngồi trên cỏ úa và quỳ xuống bên cạnh. Nàng ra sức chống cự
rồi sau tự chủ được.
“Anh độc ác lắm!” Nàng nói được mấy tiếng ấy thật là khó khăn.
“Anh có độc ác không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.