ĐỢI BỌN MỌI - Trang 104

để phản ứng lại trước cảnh một kẻ mọi mới chiếm bàn làm việc và táy máy
xem tài liệu của mình? Và sự tự do mà tôi sắp vứt bỏ, nó có giá trị gì với
tôi? Trong năm nay, liệu tôi có thực sự tận hưởng sự tự do vô tận khi hơn
bao giờ hết, tôi thực sự làm chủ cuộc sống của mình để tiếp tục sống theo ý
mình? Ví dụ. Tự do nghĩ về bất kỳ cô gái nào mình thích, vợ hoặc nàng
hầu, con gái hay nô lệ, thậm chí là tất cả cùng lúc hoặc không ai cả, khi tôi
muốn, bởi vì tôi không có trách nhiệm gì với em ngoại trừ những điều tôi
chợt cảm thấy lúc này hay lúc khác. Với áp lực của thứ tự do như thế, ai lại
không đón mừng khi được giải phóng khỏi sự tù túng? Sự phản kháng của
tôi chẳng có gì là quả cảm hay anh hùng cả - hãy nhắc tôi không được quên
điều này dù chỉ một giây.

Đó chính là căn phòng mà năm ngoái người ta đã dùng để thẩm vấn

trong doanh trại. Tôi đứng sang một bên khi người ta kéo những cuộn thảm
ngủ của đám lính đang ngủ ở đây ra ngoài và chất đống ở cửa.

Ba nhân viên của tôi, vẫn dơ bẩn và tả tơi, ló ra từ nhà bếp nhìn chăm

chú. “Các anh đang ăn gì vậy?”, tôi kêu lên. “Mang cho tôi một ít trước khi
người ta nhốt tôi lại!” Một trong số họ chạy lóc cóc đến mang theo tô cháo
hạt kê nóng hổi của mình. “Cầm đi”, anh ta nói. Những người lính gác ra
hiệu cho tôi đi vào. “Chờ một chút”, tôi nói, “Để anh ta mang cái giường
xếp của tôi đến, rồi tôi sẽ không làm phiền các anh nữa”. Họ chờ trong khi
tôi đứng dưới vạt nắng, múc cháo ăn như một kẻ chết đói. Cậu bé với cái
chân đau đang mỉm cười đứng ngay cạnh tôi với một bát trà. “Cảm ơn”, tôi
nói. “Đừng lo lắng, họ sẽ không làm gì cậu đâu, cậu chỉ làm những gì đã
được yêu cầu thôi.” Kẹp chiếc giường xếp và tấm lông gấu cũ của mình
dưới nách, tôi bước vào phòng giam. Những vết bồ hóng vẫn còn trên bức
tường nơi từng đặt cái lò than. Cánh cửa đóng lại và bóng tối phủ xuống.

Tôi ngủ suốt ngày suốt đêm, hầu như không bị quấy rầy bởi tiếng cuốc

liên tục sau bức tường ở phía tôi nằm hay tiếng rộn ràng ngoài xa của mấy
chiếc xe cút kít và tiếng quát tháo của những người lao động. Trong mơ, tôi
lại thấy mình trong sa mạc, đang lê bước qua một không gian vô tận hướng
về một đích đến mơ hồ. Tôi thở dài và liếm môi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.